41 Điệu nhạc ngừng lại khiến 2 đứa sực tỉnh, nó buông tay ra khỏi vai Hoàng nhưng Hoàng cứ giữ lấy eo nó, và tay nó, ánh mắt Hoàng nhìn nó đắm đuối. Mặt Hoàng sát mặt nó quá, cảm giác thật khó chịu, nó thấy mọi người xung quanh bắt đầu chú ý, nó liền nói - Bỏ tôi ra chứ, mọi người nhìn kìa – mặt nó đã bắt đầu hồng hồng lên và giựt tay ra khỏi Hoàng Hoàng nhứ chợt tỉnh lại, nó bỏ tay ra, nhưng ánh mắt vẫn còn chút luyến tiếc.
42 - HẢ???? CAÍ GÌ CƠ??? – Cả 2 người còn lại đồng thanh - A. . nh nói cái gì cơ?. . . Tôi ko đùa kiểu đấy đâu nhé!!. . Trúc lắp bắp hết nhìn Hoàng rồi nhìn Long - Tôi ko đùa, e là vợ tương lai của tôi, àh, phải nói là vợ hứa hôn của tôi mới đúng – Hoàng nói mà mắt vẫn nhìn vào mắt Long Khỏi phải nói, Long thì sững sờ đến mức nào, vợ là sao? Hứa hôn lúc nào? Chẳng lẽ trong thời gian nó ở bên Mĩ thì đã có chuyện gì xảy ra sao?.
43 Hoàng nói xong liền phóng sang nhà, Trúc nghe Hoàng nói vậy mới nhớ ra cả tối hôm nay nó cũng chưa ăn uống gì đc mấy, cái bụng của nó bắt đầu biểu tình dữ dội.
44 2 tuần tiếp theo…. . Sắp sửa thi học kì, Trúc bù đầu với bài vở, đôi lúc nó nhớ Long đến cồn cào mà ko cách nào găp đc. Con Long, nó vẫn đứng nhìn trộm con nhỏ từ xa, lúc nào cũng thấy Hoàng đi cùng con nhỏ.
45 - Con chào bác ạh, con Minh Hồng đây ạh - - Bác ơi…sụt sịt…sụt sịt… anh Long…. - Minh Hồng giả đò khóc lóc - - Con ko sao, nhưng anh vừa đe dọa con xong bác, con khổ tâm lắm - - Dạ con thấy anh cứ suốt ngày chạy theo con bé Trúc thì con nhắc nhở anh í, dù sao anh í cũng sắp đính hôn với con, hơn nữa con bé Trúc kia cũng có bạn trai vậy mà cứ suốt ngày bám lấy anh Long, con khuyên ảnh thì anh mắng con bênh vực con nhỏ kia, rồi dọa…giết con nếu con đụng đến Trúc.
46 Hôm đó, có tiết thể dục, cả lớp thay đồ ra sân tập hết. Trong lớp chẳng có ai, một bóng người len lén đến chỗ cặp của Trúc lấy điện thoại của Trúc ra nhắn tin “tít tít” Hoàng mở máy ra hiện lên chữ “from Gà tre” - “Hôm nay anh rảnh ko, đi chơi nhé?” - “Ok! Sau giờ học anh đợi e ở cổng trường” Đã xưng “anh” “em” rồi cơ đấy, ngọt xớt, đọc mà lộn cả ruột Tuyết Mai lẩm bẩm và đi nhanh khỏi lớp Trúc.
47 Ở nhà Trúc, Long đã đưa Trúc về tới nhà - Ước gì ngày hôm nay cứ dài mãi thế này Trúc nhỉ - Long cười dịu dàng - Ừh, hôm nay Trúc vui lắm, ăn no ơi là no – Trúc vô tư cười tít cả mắt - Long cũng vui lắm, ở bên cạnh Trúc là Long thấy hạnh phúc nhất rồi.
48 . Suốt 1 tuần tiếp theo, Trúc sống trong tâm trạng nặng nề, đi đâu, làm gì cũng có người soi mói, đả kích, thậm chí có người còn cố tình nói to cho nó nghe, một số người còn cố tình ngáng chân cho nó ngã, nhưng nó ko nói lại cũng ko gây sự lại.
49 - - Hoàng có vẻ bất ngờ - Chuyện là thế này…………. nhưng mà lúc đó…. . sau đó……. và thế là………. . – Hùng kể luôn 1 lèo - – Hoàng có vẻ tỉnh rượu khi nghe cái tin đó - Chắc mà, tao vừa nói chuyện với Dung xong, rõ ràng có người đã giàn xếp vụ này – Hùng nói chắc như đinh đóng cột - Hoàng hét lên và cúp máy Hoàng đi vội ra khỏi bar, nó phóng xe như bay về nhà, nó muốn gặp ngay Trúc, thực sự nó rất nhớ con bé, nó thấy mình thật là tệ hại, thời gian vừa qua chắc con nhỏ khổ sở lắm và giận mình lắm.
50 Hoàng thấy Long quay lại phía nhà kho, nó cũng quay lại, biết đâu đấy, dù sao cả trường cũng chỉ còn chỗ này là chưa tìm. Long mở cửa, nó hồi hộp theo từng động tác của Long, tim nó đập thình thịch.
51 Ngoài hành lang bệnh viện…. Long và Hoàng ngỗi xuống hàng ghế ngoài hành lang, trông mặt 2 thằng nhóc phờ phạc lắm, cả đêm tụi nó không ngủ và chốc chốc lại phóng đi tìm Trúc.
52 Trúc dần dần mở mắt ra…. trước mặt nó là 1 màu trắng toát, đầu nó nhức như búa bổ, từng đốt xương như muốn rời ra, cổ họng nó khát cháy. Mọi vật đang mờ mờ ảo ảo bỗng rõ dần trong mắt nó.
53 Ngày Trúc ra viện, cả lũ nhóc quyết định mở tiệc mừng chúc ra viện mừng mọi việc hiểu lầm đã đc giải quyết. Việc trang trí bày biện mua sắm giao cho Hùng và Dung làm còn việc đón Trúc để Hoàng và Long.
54 Đến trường…lũ nhóc nhìn thấy Hoàng bước từ xe bus xuống thì vô cùng ngạc nhiên, Hoàng thì tỉnh bơ coi như ko có gì, nó hiên ngang cùng Trúc bước vào trường - Đi xe bus cũng vui đó chứ- Hoàng thì thào - Chứ ko phải vừa chật chội lại vừa ngột ngạt sao? Trúc tủm tỉm - Cũng có, nhưng cũng thú vị - Hoàng cười - Chứ ko phải đc mấy cô e khen nức nở nên thích hả - Trúc cười ngặt nghẽo - Ơ…thì…làm gì có,những câu khen như thế anh nghe nhiều rồi nhá – Hoàng phản bác ngay - Ừh đc rồi biết thế, thui tui vào lớp nghen – Trúc vẫy tay Trúc về phía lớp nó, thấy lớp nó xôn xao, nó thấy chỗ nó ngồi 1 đám con gái vây xung quanh 1 ai đó.
55 Nhắc đến Minh Hồng…. Từ lúc nghe Hoàng và Long phủ đầu như thế, con nhỏ hơi chột dạ, chẳng lẽ mọi chuyện lại bại lộ, tất cả mọi việc nó sắp xếp đều rất chu đáo mà.
56 1 tuần tiếp theo… Mọi việc vẫn diễn ra êm ả, Minh Hồng ko thấy động tĩnh gì thì có vẻ nhẹ nhõm lắm. Có lẽ kế hoạch của nó chưa bị bại lộ, Hoàng và Long chỉ phủ đầu để dọa những đứa yếu bóng vía, may mà nó tỉnh táo.
57 Con nhóc gọi điện thoại cho ông Trần… - - Dạ…chuyện này thực sự rất khó nói…con khổ tâm lắm. . - - Thực ra…con rất xin lỗi bác…ý con la…con muốn xin bác và ba mẹ cho con đc…hủy hôn.
58 Con nhóc về nhà cất đồ, nó thay đồ khác mặc đi đường, nó còn cẩn thận mang theo 1 chiếc aó khoác, dù gì trời cũng đã lạnh rồi mà, sang cuối tháng 11 rồi còn gì… Nó mặc 1 chiếc quần kaki đen, áo dài tay màu tím và đôi giày vải màu đen.
59 Con nhóc về nhà cất đồ, nó thay đồ khác mặc đi đường, nó còn cẩn thận mang theo 1 chiếc aó khoác, dù gì trời cũng đã lạnh rồi mà, sang cuối tháng 11 rồi còn gì… Nó mặc 1 chiếc quần kaki đen, áo dài tay màu tím và đôi giày vải màu đen.
60 Tối hôm đó tại nhà Minh Hồng…ba mẹ Long đang ngồi bàn chuyện với ba Minh Hồng về kế hoạch tổ chức lễ đính hôn sắp tới. - Vậy tình hình hình kế hoạch là như thế…anh có ý kiến thắc mắc gì ko? – ông Trần nói - Không, tôi ko có ý kiến gì hết, như vậy là rất chu đáo rồi – ba Minh Hồng cười xuề xòa - Vậy thì tốt, còn Minh Hồng đâu, cả bà nhà nữa – ông Trần cười - Àh, cháu nó đang thử váy cho buổi lễ đính hôn ở trên kia, hình như có chiếc váy hơi trục trặc gì đó nên phải gọi người đến sửa, chắc cũng xong rồi đó.