21 Bạch Ngọc Đường thấy anh có thể nói chuyện được, lập tức gánh nặng trong lòng giảm bớt.
“Ta ở đây… Miêu Nhi, ngươi có sao không? Có khá hơn chút nào không?”
“Đau…”
Bả vai anh run run vài cái.
22 Mỹ nữ yêu nhàn tản, thả bước trên phố đông
Mi cong chứa ưu sầu, tựa liễu rủ mùa thu
Tay áo lụa khẽ nâng, kim hoàn trên cổ tay
Đầu cài trâm kim tước, eo nhỏ đeo ngọc bội
Minh châu gài cổ áo, san hô làm đồ chơi
Tà áo tựa hoa lan, phiêu phiêu trong làn gió
Đứng trên lầu tựa cửa ngắm mưa xuân, âm thầm cười, thật lâu không đến nơi ong bướm này, đã từ bao lâu rồi nhỉ?
Vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, tú bà liền cười toe toét ra đón chào
“ Vị khách gia này mới đến dây sao? Cô nương ở chỗ chúng tôi dạng nào cũng có, có thể làm ngài vừa lòng a!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mi nhìn xung quanh, trong lòng có chút áp lực, xung quanh mình chỉ toàn là một đám son phấn lòe loẹt giả dối, không khí vô cùng nặng nề ma mị.
23 Tập Yên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, bàn tay mềm mại không xương khẽ vuốt vai hắn.
“Xem ra công tủ đối với vị hồng nhan tri kỉ kia… Có chút ái mộ?”
Phốc…
Phun hết trà trong miệng ra, dọa cho Tập Yên hết hồn, vội cầm khăn lau cho hắn.
24 Vốn nghĩ rằng… Mình sẽ không để ý tới…
Công tử anh tuấn, phong lưu tiêu sái, bên cạnh là một nữ tử dịu dàng mảnh mai, quả đúng là một cặp trời sinh, hai người như tiên đồng ngọc nữ, trong mắt Triển Chiêu, cũng là điều tuyệt tình đau đớn nhất…
Sau cái đêm cùng Bạch Ngọc Đường kề cận da thịt đó, mình đã cố gắng quên đi, không muốn nhớ tới nữa, hai tháng không gặp Bạch Ngọc Đường, cứ tưởng là đã quên rồi, không ngờ ông trời lại muốn trêu đùa mình! Thử hỏi làm sao mà mình quên được chứ!
Khi phái Thanh Thành phát hiện ra Bạch Ngọc Đường, tuy trong lòng có chút bực bội, nhưng lại mang theo một tia an lòng.
25 “Bạch huynh xin cứ nói, Triển mỗ tri vô bất ngôn. ”
Bạch Ngọc Đường nhìn vào hai mắt của Triển Chiêu, nghiêm mặt nói:
“Ngươi… Lúc trước có quen biết Tập Yên không?”
“Không quen.
26 Khách điếm—
Vừa bước vào khách điếm, Tiểu Tam đã ra chào.
“Hai vị đã trở lại! Trầm đại hiệp chờ ngài đã nửa ngày rồi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, trùng hợp vậy sao?
Vừa bước lên lầu, đã thấy Trầm Tích Thu đang tựa người vào lan can, hai hàng lông mày chau lại, vừa nghe động tĩnh liền xoay người lại, vừa thấy Triển Bạch hai người thì đầu chân mày cũng giãn ra, tiến lên phía trước.
27 Ba ngày sau—-
Nhìn thoáng qua Triển Chiêu bên cạnh, Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút kỳ quái.
Đêm hôm đó ở trong rừng đâm hắn một kiếm, dù sao cũng qua mấy ngày, hơn nữa đã có linh dược của đại tẩu, vết thương trên cánh tay cũng muốn lành rồi.
28 “Hứa Hữu Yên vốn là nữ tử chốn khuê phòng, không thể so với Tập Yên cô nương đây. ” Triển Chiêu ngừng một chút, rồi nói tiếp.
“Nếu Triển mỗ không lầm, người mà Bạch huynh gặp mặt lần trước, chính là Hứa Hữu Yên thật.
29 Thật vất vả mới tỉnh lại, Triển Chiêu kéo kéo Bạch Ngọc Đường
“Triển mỗ không trúng độc, chẳng qua là bệnh nặng mới khỏi, thân thể hư nhược… Ngươi đừng nghĩ oan cho Trầm thiếu hiệp.
30 “Nhưng không ngờ, đó lại là ngươi…”
Triển Chiêu nhắm hai mắt lại, răng nghiến chặt. Tình cảnh ngày ấy như lại tái hiện trước mắt anh… Dưới tác dụng của dược tính, không hề có chút tình cảm nào, cảm giác xỏ xuyên đau đớn mãnh liệt ấy cùng những động tác thô bạo vô độ của Bạch Ngọc Đường, tay bất giác nắm chặt sàng đan dưới thân, cắn răng nói.
31 Xuất môn? Nếu có thể ra ngoài được thì tốt rồi! Hắn bây giờ còn mặt mũi để ra ngoài gặp người sao? Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng lại nói.
“Nội công của Triển Chiêu vốn thiên về âm nhu, đối với nam tử đã là bất lợi rồi, hơn nữa đã bị thương rồi còn cảm lạnh, cũng không thể gặp gió được, cho nên ta mới cho hắn ở trong lòng có đốt thêm hỏa lò, mà hôm nay trời càng lúc càng lạnh, làm sao có thể cho người ta xuất môn chứ! Được rồi được rồi, đừng đứng đây cản đường nữa, ngươi thì không có việc gì nhưng người ta có việc đó! Thuốc này ngươi đưa cho ta mang vào cho hắn?”
“Đệ…”
“Tránh ra coi…!” Đẩy Bạch Ngọc Đường ra một bên, Lô phu nhân vòng qua người hắn vào phòng của Triển Chiêu
“Để đệ đưa cho…” Nhìn Lô phu nhân từ từ biến mất sau tiểu viện, Bạch Ngọc Đường lầm bầm.
32 Trong viện, từng cơn gió lạnh táp vào mặt.
“Phu nhân, Triển Chiêu xin từ biệt tại đây. ”
“Để ta tiễn ngươi lên thuyền!”
“Không! Để ta tự đi là được rồi, không cần làm phiền đến phu nhân đâu, nhưng còn Bạch huynh…”
“Cũng được, vậy ngươi bảo trọng, còn Ngũ đệ ta sẽ nói thay cho…”
Lô phu nhân khẽ thở dài, đưa tay đội mũ áo choàng lên giúp anh.
33 Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh sắc mênh mông xung quanh, trong lòng thầm mắng Triển Chiêu, nhưng cứ cảm thấy bất an, không biết vì cớ gì?!
“Mèo chết! Ngươi dám làm ta phải xuất môn ngoài ý muốn, cho dù là lên trời hay xuống đất, Bạch gia gia tuyệt đối phải tìm ra ngươi, sau đó… Sau đó…”
“Sau đó thế nào?’
Hàn Chương luôn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe, thấy hắn hơn nửa ngày cũng không nói nên lời, nhịn không được mở miệng hỏi, chỉ thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường trầm xuống, vội vàng ngậm miệng nhìn sang chỗ khác.
34 Thấy Triển Chiêu không nói gì, Công Tôn Sách đi ra ngoài.
Ngơ ngác nhìn bóng lưng của Công Tôn Sách từ từ biến mất, khẽ thở dài, đưa tay xoa bụng.
Mấy ngày nay cảm giác nơi này thường hay động, không đau, nhưng cảm giác cứ kì kì sao ấy.
35 “Như vậy cũng được, nếu như những người đó từng là người của các đại môn phái, như thế chúng ta đã có thêm một manh mối để tra án. ”
Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, không nói gì.
36 Năm ngày sau…
“Công Tôn tiên sinh. ”
Công Tôn Sách xoay người, nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Đã về?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu
“Đã về, may mắn tất cả đều thuận lợi.
37 “Đường Hân?” Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, chả thấy ai cả, khó hiểu nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo, nếu như Đường Hân đã xuất hiện ở đây, vậy chắc hẳn người của Đường Môn chỉ ở gần đây thôi.
38 Thân thể của Bạch Ngọc Đường run lên, chậm rãi quay đầu lại.
“Ta chỉ muốn biết ngươi mắc bệnh gì thôi mà? Có cần phải tức giận đến như thể không?”
“Triển mỗ không cần ngươi quan tâm, ngươi mau cút đi!”
Xin lỗi, Ngọc Đường, ta không thể đối mặt…
“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?”
Bạch Ngọc Đường trừng lớn hai mắt, suýt nữa ngất đi, con mèo này càng lúc càng không được bình thường rồi!
Triển Chiêu nhắm mắt, nói những lời trái với lương tâm
“Ta nói! Ngươi mau cút đi!”
Ngọc Đường, xin lỗi……
“Bạch Ngọc Đường, Triển mỗ từ nay cùng ngươi….
39 Rừng cây an tĩnh đến kì lạ, tựa hồ như gió cũng ngừng thổi, Triển Chiêu nhắm mắt lại,nín thở, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh.
Một lát sau, khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhếch, Cự Khuyết trong tay chỉ về phía đông nam của một cây đại thụ, cổ tay lật lại chuyển ra đóa kiếm hoa, sau đó thu lại, Triển Chiêu vung kiếm, chỉ thấy một người che mặt mặc áo ngắn từ sau cây nhảy ra, trường đao trong tay hướng Triển Chiêu chém tới.
40 Bạch Ngọc Đường chạy như điên ra bến tàu, đầu óc lúc này vô cùng hỗn loạn.
Gần đây…… Hay là có thể từ rất lâu, rất lâu rồi, bản thân chỉ cần nhìn thấy con mèo kia, tự dưng sẽ mất hết lý trí, không cách nào bình tĩnh nổi.