61 Tần Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, biết tự mình không cách nào trốn tránh, chỉ có ứng chiến mới có thể thoát khỏi khốn cảnh. Sau khi hạ quyết tâm, hắn không hề do dự, cười to nói: " Ha ha, như ngươi mong muốn!"Trên cổ đột nhiên ngưa ngứa, một thanh âm tinh tế truyền vào tai hắn: " Đại ca, đừng có làm ta chán chết nữa đi! Ai, đánh thật độc cho ta! Tốt nhất móc luôn nguyên anh bọn họ, đoạt chiếm thân thể bọn họ, ta có pháp môn chuyên luyện chế thân thể, a nha nha, ngươi cần phải báo thù cho ta a!" Tập Bắc Phong hận hận nói.
62 Doanh Vu không nghĩ đến Tần Tiểu Thiên ra giá lại cao như vậy, làm cho người khác tức giận chính là, người này lại tỏ ra bộ dáng như không thèm quan tâm.
63 Theo thanh âm tiêu tán, trong sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh. Trong lòng Tần Tiểu Thiên cảm thấy hết sức kỳ quái, chẳng lẽ nơi này là địa phương bị lãng quên?Hắn lại quát to một tiếng, chỉ thấy một chút hồng mang lóe ra, một bóng người xẹt qua bầu trời, rất nhanh rơi xuống tới.
64 Dữu Trạch vừa khóc, mọi người cũng đi theo khóc lớn, trong lúc nhất thời họ khóc đến muốn tối đen trời đất. Tần Tiểu Thiên biết, thời đại này người dám yêu dám hận, phi thường chân chất, không có tâm tư loạn bậy, thất vọng thì khóc, cao hứng thì cười.
65 Khách một tiếng, con tuyết lang( sói tuyết) bay lên, xương cốt bên dưới bị đập nát bấy, không bị chết ngay tại chỗ, nhưng đã mất đi lực chiến đấu. Bảy, tám con tuyết lang ngăn trở đường đi, trong đó ba con hung mãnh đánh về phía đại cá tử(tên bự con), một con từ trên mặt đất nhảy lên, giương chiếc mỏ nhọn hướng ngay cổ của đại cá tử, một con khác từ mặt bên nhảy lên, cố gắng cầm lấy khúc xương thú bên tay phải, còn một con âm hiểm nhất, dán sát mặt đất, há mồm cắn hướng hạ bộ của đại cá tử.
66 Tần Tiểu Thiên đối với tiên kiếp, chỉ giới hạn trong sự ghi lại của cổ ngọc giản, với người tu luyện, lúc độ kiếp nên chú ý điều gì, đối với tiên kiếp sẽ xuất hiện với dạng gì hay hình thức gì thì không có bất cứ giải thích nào, bởi vậy trong lòng hắn có chút khẩn trương.
67 Tần Tiểu Thiên mở to hai mắt, phun ra nuốt vào xuất hai đạo kim mang, trong phút chốc, hắn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Vô số cương châu thật nhỏ như quang châu màu vàng trầm nổi lơ lửng ở trong sơn cốc, rậm rạp, không cách nào đếm hết, trong quang châu ẩn chứa năng lượng phi thường kinh người.
68 Tần Tiểu Thiên không đáp ứng cũng không được, năm người này đều là trưởng bối của mình, hơn nữa đều là người có đại năng lực. Hắn nói: " Ta hiểu rõ. " Nhưng hắn còn chưa rõ cổ thần hồn có ích lợi gì, mặc dù từ cổ thần hồn hấp thu vô số kinh nghiệm, nhưng mình không có trải qua thực tế, không biết sẽ có hiệu quả gì, sợ cuối cùng không thành công mà còn chậm trễ đại sự cứu các vị trưởng bối.
69 Một trung niên nam tử mặc áo khoác màu bạc lớn tiếng quát: " Dừng tay! Tiểu Yên! Tiểu Gia! Mau ngăn cản kỵ sĩ công kích!" Hắn vừa gọi vừa chạy về hướng Tần Tiểu Thiên rất nhanh, lộ ra vẻ phi thường lo lắng.
70 Tần Tiểu Thiên cười nói: " Lễ vật, một mình ngươi giữ đi, nhưng. . . nếu ngươi gọi ta là đại ca, ta cũng có lễ vật tặng cho ngươi!"Trình Hiếu Gia ngây ngẩn cả người.
71 Tần Tiểu Thiên tiếp tục lưu lãm trên võng điện não. Lúc hắn còn trên địa cầu thì thích lên mạng du lãm, không nghĩ tới tại Viêm Tinh cũng giống như thế.
72 Tiên lôi phù tại tu chân giới phi thường nổi danh, nếu lôi phù bình thường thì là lựu đạn, lôi phù do cao thủ chế tác là pháo đạn, mà tiên nhân chế tác lôi phù cũng như là một trái bom.
73 Một trung niên nhân tướng mạo anh tuấn đang gắt gao nắm tay La Nam, luôn miệng nói: " Nam Nam, là ta! Ta là Chung ca của nàng, ta tìm nàng đã tìm mười tám năm rồi.
74 Tần Tiểu Thiên đi tới bên cạnh Trình Kiến Côn, cười nói: " A Côn, ngươi làm sao đánh?"La Nam ở cách đó không xa, nghe vậy quay đầu nói: " Tiểu Thiên, con gọi hắn là A Côn?"Tần Tiểu Thiên giả bộ hồ đồ, nói: " Đúng vậy, mọi người không phải đều gọi hắn là A Côn hay sao? Hì hì.
75 Tần Tiểu Thiên cười nói: " Cũng không phải kỵ sĩ định chế thì sẽ thiên hạ vô địch, kỵ sĩ đồ chơi thì cũng không phải dễ trêu. "Điền Phong phát hiện đứa nhỏ này có chút khác với người khác, từ trên mặt hắn, nhìn không ra sự hưng phấn và kích động, có vẻ rất nhẹ nhàng yên lặng, cũng không có chút vẻ mặt khẩn trương, giống như cũng chỉ đang tiến hành một trò chơi.
76 Trình Kiến Côn vì muốn thoát khỏi sự dây dưa bám chặt của Tần Tiểu Thiên, cố ý nói: " Đúng vậy, ta định đi kỹ viện, ngươi là một đứa bé cũng không nên đi.
77 Tần Tiểu Thiên sờ sờ mặt, khó hiểu hỏi: " Sao vậy? Ta nói sai cái gì sao?"Mã Tu nói: " Ngươi tìm Lý Cường. . . là Lý Cường nào?"Trình Kiến Côn nói: " Nguyên giới nổi danh nhất, chính là nguyên giới chi chủ Lý Cường, a a, không phải ngươi tìm hắn đó chứ?"" Tên trùng tên có rất nhiều, nhưng rất khó tìm được, Viêm Tinh có vài triệu dân cư, ta phỏng chừng người gọi là Lý Cường cũng không ít.
78 Tần Tiểu Thiên biết dù mình có giải thích thế nào, đối phương cũng sẽ không nghe, hắn cũng không nói nhiều, lấy ra tín vật của Lý Cường. Đó là một khối linh ngọc hình nửa vầng trăng, màu sắc hắc ửu ửu nhìn không ra có chỗ nào kỳ lạ.
79 Tần Tiểu Thiên tỉnh lại mới biết được, tự mình không ngờ lại ngủ hai năm. Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt đất, trên giường tích đầy tro bụi, Tần Tiểu Thiên phát hiện không có bất luận kẻ nào, nói cách khác, hắn không phải bị người đánh thức, mà là tự mình bừng tỉnh.
80 Xe bay lẳng lặng đi theo phía sau Tần Tiểu Thiên, bất luận hắn bỏ chạy hướng nào, cũng đều theo sát phía sau. Tần Tiểu Thiên cũng không nghĩ tới, mình lại mua được một chiếc xe bay " trung tâm cảnh cảnh" như vậy.