21 Lâm Tiểu Thiên đẩy cửa vào “Cha, mẹ, con về rồi”
“Tiểu Thiên, con về rồi sao, mẹ rất nhớ con” Lâm mẫu từ nhà bếp bước ra, cầm tạp dề lau khô tay, rồi nhận lấy tay nải trong tay Tiểu Thiên, thấy trên tay Tiểu Thiên đang ôm Lôi Hạo Nhiên, hỏi “Tiểu Thiên, con từ khi nào mà nuôi mèo thế?”
“Nó là Tiểu Hắc, con mới nuôi từ mấy tháng trước thôi, nó có linh tính đó” phòng khách của nhà Lâm Tiểu Thiên nhìn không lớn lắm “Mẹ, sao không thấy cha đâu? Bân rõ ràng nói là mọi người ở nhà cả mà”
“Con không biết rồi, hiện tại cha con đang hưởng thụ giấc ngủ trưa” Lâm mẫu thấy Lâm Tiểu Thiên còn đứng đó mà ôm lấy con mèo, nói “Tiểu Thiên, sao con còn đứng đây, đi đường cũng hơn hai canh giờ, chắc cũng mệt rồi, mau thả con mèo xuống, chờ đại ca và đại tẩu con trở về là có thể ăn cơm được rồi.
22 “Tiểu Thiên ca!” Sáng sớm, một người ăn mặc giản dị, người con gái diện mạo thanh tú trên tay cầm cái làn bước vào nhà của Lâm Tiểu Thiên.
“Ngọc Tú, là muội sao”
“Đúng thế, đêm qua muội nghe người ta nói huynh đã trở về mừng năm mới, cho nên muội đã làm riêng cho huynh một ít bánh bạch đường mà huynh thích nhất, đem tới làm bữa sáng cho huynh” Ngọc Tú vẻ mặt thẹn thùng nói.
23 Xế chiều, cả nhà Lâm Tiểu Thiên ngồi quanh bàn ăn “Tiểu Thiên, hôm nay Ngọc Tú đến tìm con, hai con sao rồi?” Lâm mẫu đột nhiên hỏi.
“Cũng như trước kia thôi ạ” nghe thấy mẹ đột nhiên hỏi, Lâm Tiểu Thiên cảm thấy kì lạ nhưng cũng thành thật trả lời.
24 Khoảng chừng mười ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, là số ngày nghỉ của Lâm Tiểu Thiên, tạm biệt người nhà, một tay cầm tay nải, một tay ôm lấy Tiểu Hắc, hướng về Phục Long Bảo xuất phát.
25 Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ mà chiếu vào, Lôi Hạo Nhiên đã nằm trên giường suốt mấy tháng, ngón tay nhẹ nhàng cử động, chậm rãi mở đôi mắt lâu nay nhắm chặt, đôi mắt sáng ngời như sao cuối cùng một lần nữa lại sáng lên!
“Nước … Tiểu Thiên …”
Chăm sóc hắn cả đêm, Vân Văn Sinh ngồi bên giường bị tiếng kêu yếu ớt này làm cho tỉnh “Hạo Nhiên!” hắn vui mừng cầm lấy tay Hạo Nhiên bắt mạch “Thật tốt quá! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại”
“Văn Sinh … là ngươi.
26 “Bảo chủ, ta đã đưa Lâm Tiểu Thiên đến”
“Ừ” Lôi Hạo Nhiên lạnh lùng gật đầu “Lâm Tiểu Thiên, ngươi ở lại đây, Văn Sinh, các ngươi đều ra ngoài đi”
Đợi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên ngồi trên giường, không có hành động gì cũng không nói tiếng nào.
27 Bị ánh mắt đó nhìn cũng không biết phải làm sao, Lâm Tiểu Thiên đành phải kiếm một đề tài khác để tránh đi ánh mắt của Lôi Hạo Nhiên “Bảo chủ, người có khát không? Tôi rót nước cho người uống” nói xong, y liền đứng lên đến bàn rót nước.
28 Sự thật chứng minh việc Lôi Hạo Nhiên chọn Lâm Tiểu Thiên đến chăm sóc cho hắn là hoàn toàn chính xác. Do thường xuyên chăm sóc động vật nên Lâm Tiểu Thiên là một người có tính kiên nhẫn và cẩn thận.
29 Như lời Lôi Hạo Nhiên nói, sau ngày đó, mỗi lần hắn đi ra ngoài xã giao hay tuần tra nghiệp vụ, cho dù không đưa theo Trang Nam hoặc đám Trần Ninh nhưng hắn cũng sẽ đưa Lâm Tiểu Thiên theo.
30 Lôi Hạo Nhiên xoay người Lâm Tiểu Thiên lại, một tay nâng cằm y lên “Tiểu Thiên, ta thật sự rất thích ngươi” Y còn chưa kịp phản ứng gì thì môi và đầu lưỡi hắn đã thâm nhập vào miệng của Tiểu Thiên, khiêu khích mở hàm răng trắng noãn, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì trêu đùa y.
31 Cả ngày đều thổ lộ hết tâm tư tình ý cứ như thần tiên mỹ quyến, mỗi ngày Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên không phải trong thư phòng hạnh phúc làm việc thì xã giao hay là cưỡi ngựa đi tuần tra nghiệp vụ mà thật ra là âm thầm đi đạp thanh (1).
32 Luôn là một bảo chủ lạnh lùng như núi băng ngàn năm thế nhưng vẻ mặt lại hưng phấn mà kéo tay Lâm Tiểu Thiên chạy? Việc này không phải là giả chứ?
Dọc đường đi, mọi người chung quanh đều bị làm cho ngẩn ra, Lôi Hạo Nhiên thầm nghĩ quan hệ giữa mình và Lâm Tiểu Thiên cần được sáng tỏ để sau này có thể quang minh chính đại mà ở cùng nhau.
33 Sau khi cùng Lôi Hạo Nhiên trải qua chuyện khác thường này, ngày hôm sau, việc Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên sống chung đã truyền khắp Phục Long Bảo.
34 Nhìn ánh mắt chân thành của ái nhân, Lâm Tiểu Thiên nghĩ lại một chút, đúng vậy, mình cũng hạ thấp ái nhân quá, cũng đem tình cảm hai bên xem như mỏng manh, yếu ớt.
35 “Đừng mà …” Lâm Tiểu Thiên nhìn động tác của ái nhân nhịn không được hô một tiếng.
Chỉ thấy bàn tay Lôi Hạo Nhiên cử động, vươn đầu lưỡi liếm thứ chất lỏng trong tay “Hương vị của Tiểu Thiên thật ngọt …” Nói xong, đem môi mình phủ lấy môi Lâm Tiểu Thiên.
36 Lôi Hạo Nhiên không ngừng khai phá mật huyệt của ái nhân, hy vọng có thể dùng ngón tay cứng rắn tiến vào đó nhanh hơn. .
Ngón tay ra ra vào vào, có đôi khi phát ra âm thanh thở dốc, nếu không phải đang ở trong đó, Lâm Tiểu Thiên khó có thể tưởng tượng được vì động tác của ái nhân mà có thể phát ra thanh âm như vậy …
“A ….
37 Giữa trưa ngày hôm sau, cùng ái nhân hoạt động cả một buổi tối, Lâm Tiểu Thiên mệt mỏi ngủ thẳng một giấc cho đến bây giờ, y dụi dụi đôi mắt, đặt vào mắt đầu tiên chính là con ngươi tinh anh, ôn nhu thâm thúy của Lôi Hạo Nhiên đang nhìn mình, làm cho Lâm Tiểu Thiên lòng say không ngớt.
38 Sau khi bắt mạch cho Lâm Tiểu Thiên, Vân Văn Sinh nói “Thân thể Tiểu Thiên rất khỏe mạnh, không ăn phải đồ hỏng gì. Hạo Nhiên, ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi làm xong, ngươi có giúp Tiểu Thiên rửa sạch chất dịch của ngươi trong cơ thể y không?”
Hai gã đương sự lắc lắc đầu “Quả là thế” Vân Văn Sinh thở dài “Hạo Nhiên, ngươi phải biết, trời sinh nơi đó của nam nhân không dùng để tiến vào, cho nên không thể giống như nữ nhân mà nhận chất dịch này, ngươi chỉ có hai sự lựa chọn” hắn giơ lên trước mặt Lôi Hạo Nhiên hai ngón tay “Một là ngươi phải ở bên ngoài mà bắn ra, hai là sau khi bắn ra trong cơ thể phải tiến hành rửa sạch sẽ”
Lâm Tiểu Thiên và Lôi Hạo Nhiên đối với Vân Văn Sinh bội phục sát đất, nói ra như vậy mà mặt không hề đổi sắc, làm bọn họ nghe mà thấy ngượng ngùng.
39 Sau một đêm quan hệ thân mật, nhìn Lâm Tiểu Thiên và Lôi Hạo Nhiên cho người ta cảm giác càng ngày hai người càng thắm thiết, chuyện buổi tối diễn ra đã là chuyện bình thường, tuy rằng mới bắt đầu Tiểu Thiên cảm thấy thẹn thùng, nhưng trong lúc đó y lại nhận ra mình thật sự rất hưởng thụ.
40 Đôi tình nhân này không biết ôm nhau qua bao lâu, Lôi Hạo Nhiên đột nhiên nói “Tiểu Thiên, trong hồ này chính là ôn tuyền, còn hai canh giờ nữa mới đến giờ dùng bữa, không bằng chúng ta xuống ngâm mình một chút đi.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Dị Giới
Số chương: 50