61 Lam Linh cực lực muốn vùng tay ra khỏi bàn tay bị Yến Kinh Hàn nắm, nhưng tay Yến Kinh Hàn lại như kìm sắt lạnh như băng, cho dù nàng có đem hết khí lực cả người cũng không rút ra được phân nửa.
62 Mùi thơm như lan như xạ lại một lần nữa quanh quẩn ở trong mũi, Yến Kinh Hàn lần đầu tiên phát hiện ra loại mùi thơm này thật dễ ngửi không ngờ, cúi đầu nhìn nữ tử gần trong gang tấc đang ở trên thắt lưng của hắn tìm tòi đến hết một nén nhang vẫn không tìm được phương pháp cởi bỏ đai lưng này, trong con mắt lãnh của Yến Kinh Hàn sâu không thấy đáy tựa hồ có tia chết chóc gì chợt lóe lên, nhưng hắn không hề lên tiếng.
63 Lam Linh mặc dù ở hiện đại sinh hoạt hai mươi bốn năm, nhưng nàng cũng chưa từng nói qua yêu đương, càng không có khả năng cùng một người nam nhân thảo luận chuyện thân mật giữa vợ chồng, mà lúc này, Lam Linh biết rõ ở trước mặt Yến Kinh Hàn, nhất định là hãm hại lừa gạt không có ích lợi gì, nàng không muốn cho hắn chạm vào nàng, chỉ có thể cùng hắn công bằng nói chuyện.
64 "Ngươi thật sự không nhớ rõ?"Không biết xấu hổ, giận dữ lên, trên gương mặt nhỏ của Lam Linh càng đỏ hơn, một đôi mắt cắt nước thu đang gắt gao trừng mắt về người phía trước mới vừa nói dối không cần viết nháp.
65 Lam Linh nằm nghiêng người vào trong, đã sớm ngửi được mùi Tùng Trúc quen thuộc thơm ngát, đương nhiên là trong nội tâm không thể nào bình tĩnh như nước được.
66 Yến Kinh Hàn đương nhiên là còn nhớ lời Lam Linh đã nói qua, bọn họ lấy ở giữa làm giao tuyến, ai cũng không cho phép vượt qua tuyến, nhưng mà, lúc này, Lam Linh tự mình chẳng những vượt qua giao tuyến kia, hơn nữa còn chủ động yêu thương nhung nhớ với hắn, Yến Kinh Hàn cảm thấy, hắn nếu như không làm tiếp một chút gì đó, thì thật sự là lãng phí thời gian tốt đẹp một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
67 Lam Linh trời sinh lạnh nhạt, dù trời long đất lở có mãnh thú hay dòng nước lũ trước mặt có thể làm núi sập thì mặt cũng không đổi sắc, nhưng khi ở trong lòng Yến Kinh Hàn, Lam Linh lại không thể có cách nào lạnh nhạt được.
68 Lam Linh không ngừng tránh né, giãy giụa, không biết hành động này đã đánh mất cơ hội hội đầu ra tay, hai tay bị Yết Kinh hàn gắt gao áp chế lên đỉnh đầu, còn hai chân lại bị hắn đè ở dưới thân.
69 Ngoài thư phòng Mộ Dung tướng phủ.
Thần Tinh 1 lần nữa giương mắt nhìn về phía thư phòng, thấy trong thư phòng chỉ có ánh sáng của nến không ngừng nhảy trên cửa sổ, ngoài lần đó ra, không có 1 chút tiếng động nào.
70 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Thần Tinh cảm giác Nhạc Tư Ngữ chính là đứng nói chuyện mà thắt lưng không đau, chủ tử nhà mình chính là nam nhân, trơ mắt nhìn nữ nhân mà bản thân yêu mến gả cho nam nhân khác, có mấy đấng nam nhân có thể thờ ơ? Chủ tử không ở hỉ đường cướp người đã là nhẫn nại đến cực hạn rồi, sau khi hồi phủ lại đem chính mình nhốt trong thư phòng phát tiết âu cũng là chuyện thường tình thôi.
71 "Uy hiếp?" Con ngươi đen lạnh của Mộ Dung Tiếu Trần quét qua Nhạc Tư Ngữ, cũng không hề nhìn nàng, nhấc chân đi ra ngoài thư phòng, lướt qua Nhạc Tư Ngữ, đi về phía mái hiên, đồng thời sâu kín mở miệng nói: "Bản tướng chỉ là muốn nhắc nhở Nhạc tiểu thư một chút, Nhạc tiểu thư là danh môn khuê tú, danh tiếng còn quan hệ đến vinh nhục của gia tộc, không giống với bản tướng, một người cô đơn, danh tiếng tốt cũng được, xấu cũng được, đó đều là chuyện riệng của bản tướng, không liên quan đến người khác.
72 Lam Linh hiện giờ, đêm cũng chưa ngủ, nàng đang suy tư phải dùng kế hoạch như thế nào trong thời gian ngắn nhất ngâm qua đầm Huyền Băng kia, rồi như thế nào trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ tường tận địa lý phong tục trên đại lục này, và sau khi rời khỏi vương phủ, nàng muốn đi đâu, rồi như thế nào để gom góp được phí chạy trốn, và nàng kiếm sống bằng nghề gì.
73 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Lam Linh rửa mặt xong xuôi, Thu Diệp liền đi tới tủ treo quần áo lấy ra một bộ váy dài có màu sắc tươi đẹp, Lam Linh nhìn Thu Diệp nâng y phục trên tay, đôi mi thanh tú khẽ nhăn
''Tiểu thư, hôm nay người muốn cùng vương gia tiến cung thỉnh an Thái Hậu, không thể mặc quá thanh lịch được, Thái Hậu nhìn sẽ mất hứng.
74 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
''Triêu Dương, ngươi nói xem Hắc Phong thích ngươi hay thích ta?'' Lam Linh nhíu mày, xem xét Triêu Dương.
75 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
''Vương gia, ngài cảm thấy thái hậu đối đãi với ta như thế nào?'' Lam Linh chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu.
76 Yết Kinh Hàn gắt gao ôm Lam Linh vào trong ngực, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên, hờn giận lúc trước trong lòng rất nhanh đã tiêu tan, Yết Kinh Hàn dùng mũi ngửi ngửi lòng ngực, mùi thơm của nàng làm hắn ngửi trăm lần cũng không chán, trong mắt phượng không khỏi hiện lên mấy phần màu sắc.
77 Chương 77: Chuồn chuồn lướt nước. ( Hời hợt )
Mắt thấy môi bạc của Yết Kinh Hàn đang đến gần, Lam Linh không chút suy nghĩ, giương 1 cánh tay lên tát vào mặt hắn 1 cái, thủ pháp tuyệt đối nhanh, chuẩn, ngoan độc.
78 Yết Kinh Hàn tuy rằng ngoài miệng đối với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của Lam Linhrất bất mãn, nhưng trong lòng lại tạo nên 1 tầng gợn sóng, hắn không thể phủ nhận hắn thích cảm giác đôi môi mềm mại như nước mùa xuân của nàng dán vào má hắn, mềm mềm, nhuận nhuận, ngưa ngứa.
79 Lam Linh ở trong xe ngựa tự nhiên cũng nghe được tiếng vó ngựa đang lao nhanh đến, một lát sau liều nghe Triêu Dương ‘Giá’ 1 tiếng kèm theo đó là tiếng ngựa hí cao vút, xe ngựa cũng lập tức ngừng lại.
80 ''Tư Ngữ, chuyện này ngươi đi quý phủ hỏi tường tận tẩu tử ngươi sau đi, hôm nay không kịp rồi. '' Yết Kinh Hàn không đợi Lam Linh mở miệng liền thay nàng đuổi người về.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Số chương: 50