161
162 Cuối cùng, Mặc Thiên Trần thật sự bất lực, cô đã sớm biết anh nói không giữ lời, còn nghĩ đến việc thoát được khỏi anh sao?Anh thấy cô yên lặng, mới hôn sâu thêm, mấy ngày nhàn rỗi không được tận hưởng mùi vị của cô, bây giờ muốn nếm thử, thậm chí còn muốn bù vào cảm giác đó.
163 Edit: BẠCH DƯƠNGBeta: N. Pcô không thấy, ở phía sau, Cúc Như Khanh trong mắt ẩn hiện sự đau lòng, sự thật bày ra, anh đang dùng phương pháp này để trừng phạt cô, nhưng cũng khiến bản thân mình thống khổ, xen lẫn vào đó là cảm giác vui sướng khi muốn cô, hai loại cảm giác dung hợp, tạo thành tiếng nức nở liên tiếp trong phòng.
164 Edit: BẠCH DƯƠNGBeta: N. PĐây là 3acon đường mà cô đã lựa chọn, cô phải chấp nhận tất cả, Mặc Thiên Trần cố nén đau đớn, bắt đầu chủ động nhưng không lưu loát, cô cảm thấy anh đã dùng sức rất lớn, nhưng người đàn ông vẫn còn cau mày, cô gấp gáp, thế là cả người té vào ngực anh, bọt nước văng tung tóe.
165
166
167
168
169
170
171
172
173 Edit: Pink Kiêu SaBeta: N. PCúc Như Khanh một tay nắm ly thủy tinh, một tay đỡ ót của cô, ấn xuống đôi môi đỏ mọng của cô một cái hôn, “Trần nói sao?”Người đàn ông này! Ai! Mặc Thiên Trần biết mình đấu không lại anh, cô giảo hoạt cười nói: “không cần nói nữa, hành động đã chứng minh rồi.
174
175 Edit: BẠCH DƯƠNGBeta: N. PCúc Như Khanh ôm lấy toàn bộ thân thể cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, khóe môi nhếch lên, giúp cô từ từ tỉnh táo lại, “Trần, anh sẽ không làm tổn thương em…”Mặc Thiên Trần chân thành nhìn anh, tức giận cũng vô ích, bị anh ấm áp ôm lất, cô chỉ đành nhìn chằm chằm chứ không còn cách nào.
176 Edit: BẠCH DƯƠNGBeta: N. PMặc Thiên Trần thấy hắn vui vẻ, dường như trong cuộc đời hắn chỉ có cô, còn cô, lại tựa hồ cách hắn ngày càng xa, cô rất muốn ở bên cạnh Nhâm Thần Phong, không cần biết cuộc đời hắn còn bao lâu, cô cảm thấy cô không thể bỏ mặc anh.
177 Edit: BẠCH DƯƠNGBeta: N. PCúc Như Khanh xông tới chống đỡ cô ngay cửa, anh như dã thú bị thương phát điên lên, bàn tay to nắm lấy cổ cô. Nhâm Thần Phong vội vàng ôm Đồng Tâm Nguyện bước tới, “Cúc tiên sinh, buông tay ra!”“Tránh ra! Đây là chuyện nhà Cúc gia!” Cúc Như Khanh vốn muốn giơ nắm đấm, nhưng thấy Đồng Tâm Nguyện khóc trong ngực Nhâm Thần Phong, mới buông tay.
178
179 Cửa khẩu. Cúc Như Khanh tự mình lái xe tới đón Cúc Hoài Cẩn về nước, từ đêm bị Mặc Thiên Trần đả thương nội tâm, anh không ngó đến cô nữa, mà cho người canh giữ, dù anh không cần cô, cũng không cho phép cô đi tìm người đàn ông khác.
180 Edit: Song NgưBeta: N. PNếu đây chỉ là cơn ác mộng, tại sao nó vẫn còn tiếp diễn? Mặc Thiên Trần không ngừng tự hỏi, cô muốn động đậy, lại phát hiện toàn thân trên dưới đều bị rét lạnh, cóng đến không thể nhúc nhích được.