21 Tính cả tiền lời?
Phượng Khuynh Thành vô cùng tức giận, lại cười, "Vậy Vương gia, ta có thể trả lại theo giai đoạn không?"
Trả lại theo giai đoạn?
Quân Vũ Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, rất thận trọng gật đầu, "Có thể, ngược lại vẫn có thể, nhưng mà lợi tức, sợ là phải tăng thêm một chút!"
Lại tính toán lợi tức?
Nghĩ tới, nàng đã cường bạo hắn hai lần, lợi tức này cũng không ít?
"Vậy Vương gia, dự định tính toán thế nào?" Phượng Khuynh Thành hỏi.
22 Quân Vũ Nguyệt không lên tiếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ám Ngũ, Ám Lục, Ám Thất, cùng những nha hoàn đang cúi người hành lễ, tâm phúc Ám Ngũ.
Lại nhìn vành mắt Phượng Khuynh Thành ửng hồng, trong con ngươi, nước mắt ngưng tụ, đang cố nén không để cho nước mắt rơi, cắn chặt đôi môi của mình, sắc mặt ửng hồng mang theo uất ức, dùng ra giường bằng gấm bao lấy cả thân thể, cánh tay trắng như tuyết lại lộ trong không khí, hơi nhíu mày, dùng giọng thản nhiên hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"
Không có không vui, không có chất vấn, giống như chỉ thuận miệng hỏi tới.
23 "Ta Phượng Khuynh Thành, môn chủ Tuyệt Sát môn, Thư công tử, nếu như về sau ngươi nhìn ai không vừa mắt, ngươi đều có thể tới tìm ta, thấy chúng ta có một hai phần giao tình, ta giảm cho Thư công tử 10%, như thế nào?"
Thư Mộ Bạch kinh ngạc.
24 Quân Vũ Nguyệt nhìn thức ăn bên miệng, là món mình chưa bao giờ ăn, lại nhìn Phượng Khuynh Thành ra vẻ thông minh cười lấy lòng, do dự một chút, há miệng đón lấy.
25 Phượng Khuynh Thành đồng ý trao đổi, Thư Mộ Bạch hơi suy tư, liền gật đầu đồng ý, "Vậy Phượng cô nương, ngươi muốn cái gì, cứ mở miệng!"
"Thật sự là ta muốn cái gì, ngươi đều đồng ý?"
Thư Mộ Bạch "Ừ" một tiếng, "Đúng, chỉ cần Thư Mộ Bạch ta có, lại không làm trái với nguyên tắc làm người, Phượng cô nương cứ mở miệng!"
Vừa nghe cứ mở miệng, Phượng Khuynh Thành vui vẻ nói, "Thư công tử, chuyện này là thật?"
"Thiên chân vạn xác, tuyệt vô hư ngôn (không nói lời dối gạt)!" Thư Mộ Bạch nói lời thề son sắt.
26 Ân ái từ xế chiều đến tối, đến khuya, Phượng Khuynh Thành nhiều lần không chịu nổi, muốn nắm chặt cái mền, tay lại bị Quân Vũ Nguyệt gắt gao nắm lấy, cùng hắn mười ngón tay đan xen.
27 Nghe Quân Vũ Nguyệt hỏi lên như vậy, trong lòng Phượng Khuynh Thành mừng rỡ, mặt lại không biến sắc tim không đập nhanh hỏi, "Vương gia, có thể không?"
"Ừm!" Quân Vũ Nguyệt đáp một tiếng, ôm lấy Phượng Khuynh Thành tung người, một cước giẫm lên ô đầu tiên của cầu thang, phi thân lên, liền hạ xuống cửa lầu hai.
28 "Ai~!"
Quỷ Cốc Tử thở dài một tiếng, chỉ có thể đi theo sau lưng Phượng Khuynh Thành, trơ mắt nhìn Phượng Khuynh Thành xé rách vị trí xiêm áo dư thừa trên người, quấn cây nhuyễn kiếm ở bên hông.
29 Quân Vũ Nguyệt nói xong, uống vài hớp rượu.
Rượu lại vừa cay vừa nồng, hắn bị sặc đến mức không thở nổi.
Một cái chớp mắt như vậy, Quân Vũ Nguyệt cảm thấy, không bằng trở về, không bằng trở về.
30 Tin tức Nhiếp Chính vương muốn chọn mỹ nhân khi được tung ra, lập tức khiến cả vương triều Hạo Hãn chấn động, các quan to quyền quý, phú hộ lập tức đưa ra khuê nữ tốt nhất, thả ra ngoài là có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, mời nhiều sư phụ tài nghệ cho các nàng, lại đi Cẩm Thượng Các đặt may xiêm áo, càng hi vọng được hồi báo, bỏ ra càng lớn, nhưng mà, cũng may tú nương ở Cẩm Thượng Các nhiều, cho dù là đặt may, trong vòng ba ngày, là có thể tự đích thân đưa xiêm áo đến phủ.
31 Tuy là nghênh chiến như vậy, Phượng Khuynh Thành cũng biết là, hôm nay Tàng Bảo Các, tuyệt đối không dễ vào!
"Vậy Bản vương sẽ chờ!"
Quân Vũ Nguyệt nói xong, quay người đi, giao chuyện ghi danh cho quản gia.
32 Thư phòng Nhiếp Chính Vương phủ.
Quân Vũ Nguyệt đặt xuống con cờ cuối cùng, sau đó có chút phiền lòng dùng bàn tay quét qua, bố cục trận cờ tinh xảo trong nháy mắt lộn xộn, con ngươi Quân Vũ Nguyệt khép lại, đứng lên, chỉ nghe một tiếng nổ vang, Nhiếp Chính Vương phủ chấn động, lắc lư mấy cái, Quân Vũ Nguyệt hơi nhíu mày, phân phó Long Nhất đi ra ngoài xem xem xảy ra chuyện gì, Long Nhất lên tiếng, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài.
33 Phượng Khuynh Thành rời đi.
Quân Vũ Nguyệt lẳng lặng nhìn trên bàn cờ, trận đánh cờ đã phân chia thắng bại, có chút tâm phiền ý loạn, tiện tay cầm lên một quyển quân sách bình thường rồi xem, làm thế nào cũng xem không vào nửa chữ, lại thấy trong đó mấy câu rất có cảm xúc ‘Để kẻ địch chiếm cứ địa hình có lợi nhưng ngươi đang thả con săn sắt, bắt con cá rô, hoạt động bí mật, hoàn toàn bịa đặt, mượn gió bẻ măng tương kế tựu kế, cuối cùng rút củi dưới đáy nồi!’
Mặc dù cảm thấy mấy câu hơi này quá kích, nhưng, Quân Vũ Nguyệt lại không tự chủ được nghĩ đến hắn và Phượng Khuynh Thành.
34 Đợi đến lúc những hắc y nhân bịt mặt từ bầu trời đêm rơi xuống, Quân Vũ Nguyệt trấn định, lâm nguy không loạn duỗi bàn tay, kéo Phượng Khuynh Thành ra phía sau mình, không để lại dấu vết bảo vệ nàng.
35 Nhiếp Chính Vương phủ
Cả người Quân Vũ Nguyệt trần truồng ngâm mình ở trong bồn tắm nước nóng, nhếch miệng lên nở một nụ cười vô cùng lạnh nhạt, một tay cầm lấy một cái chén bạch ngọc trong suốt, tay khẽ nâng, đưa chén bạch ngọc đến bên môi, uống một hớp, hạ ly rượu, đứng dậy đứng trước giá treo xiêm áo áo lót quần lót, nước đọng trên người, đưa tay cầm một bộ xiêm áo mặc vào, đi vào tẩm điện.
36 Phượng Khuynh Thành nhìn Quân Vũ Nguyệt, thấy hắn không giống như là đang nói dối, hít sâu một hơi, thắt băng gạc trên tay của Quân Vũ Nguyệt lại, ngồi qua một bên.
37 Biệt viện
Nha hoàn ma ma phục vụ Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, nửa đêm thức dậy, vốn định vào phòng xem một chút, hai hài tử có muốn thức dậy đi tiểu hay không, lại phát hiện giường lớn trống rỗng, bị dọa sợ đến mức họ vội vàng gọi Lâm Phong Lâm Nguyên, nhưng hai người chìm sâu trong giấc ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.
38 Nhìn nam nhân ngăn cản đường đi của mình, chính là Phong Tử Thư bị Quân Vũ Nguyệt ném ra khỏi Nhiếp Chính Vương phủ, Phượng Khuynh Thành hơi nhíu mày, không đợi nàng tiến lên, Phong Tử Thư liền tiến lên một bước, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của nàng, thân thể Phượng Khuynh Thành nhích sang một bên, Phong Tử Thư say đến choáng váng, thân thể lảo đảo.
39 Rốt cuộc nói những gì, Phượng Khuynh Thành không biết, chỉ cảm thấy, có người đang hỏi mình, mà nàng hình như cũng nói gì đó, giữa lúc mơ mơ hồ hồ, giống như, tất cả lời nói đều là lời thật lòng.
40 Rượu, Quân Vũ Thường uống một ly lại một ly.
Vừa bắt đầu chỉ cảm thấy, mỹ nhân mời rượu, vô cùng tuyệt vời.
Nhưng mà càng về sau, Quân Vũ Thường càng thấy có gì đó không đúng, cả người không biết sao lại khô nóng, không biết sao lại vô lực.