Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kiều Nữ Lâm gia Chương 39

Chương trước: Chương 38



Lương Luân lại nói với Tương Dương trưởng Công chúa: “Nương, ngày nào đó nếu người muốn mời khách, cho nhị tiểu thư Lâm gia thiệp, có được không?”

Tương Dương trưởng Công chúa thuận miệng liền đồng ý rồi, “Được.” Đồng ý rồi mới cảm thấy kỳ quái, “Luân nhi, con nói nhị tiểu thư Lâm gia là tiểu nữ nhi của La phu nhân đi, nàng mấy tuổi? Nương nhớ nàng dường như vẫn còn rất nhỏ.”

Lương Luân gật đầu, “Nương trí nhớ thật tốt, nhị tiểu thư Lâm gia quả thật tuổi rất nhỏ, cũng sắp bốn tuổi đi.”

Tương Dương trưởng Công chúa không khỏi cười, “Tiểu cô nương lớn một chút như vậy cần thiệp cái gì, cùng đi với La phu nhân cũng được.”

Lương Luân cũng cười, “Nương, vẫn đưa riêng cho muội ấy đi, mặc dù muội ấy không lớn, chủ ý lại không nhỏ, rất thích làm đại nhân.”

Tương Dương trưởng Công chúa lần đầu tiên thấy Lương Luân quan tâm tới một tiểu cô nương, yêu kiều cười, “Được, theo Luân nhi của ta, đưa riêng cho nhị tiểu thư Lâm gia thiệp

“Cám ơn nương, nương thật tốt.” Lương Luân vui mừng cười.

Khuôn mặt hắn ngày thường vốn tinh xảo tuyệt luân, cười lên càng thêm xinh đẹp chói lọi, Tương Dương trưởng Công chúa nhìn đến mất hồn ngây ngô.

Vị nhị tiểu thư Lâm gia này chắc hẳn thật đáng yêu đi, cho nên Luân nhi mới có thể nhớ thương nàng như vậy.

Nghĩ đến con trai bảo bối của mình đã tri mộ thiểu ngải *, Tương Dương trưởng Công chúa cười híp mắt.

(*) Tri mộ thiểu ngải: thiểu ngải – thiếu nữ xinh đẹp. Mối tình đầu của thiếu niên, chỉ biết yêu thích thiếu nữ xinh đẹp. Sau đó dùng tri mộ thiểu ngải để chỉ tình cảm xinh đẹp của thiếu niên.

Tương Dương trưởng Công chúa không cho Hoài Viễn Vương đi, muốn hắn lưu lại cùng ăn cơm tối, “Tên tiểu tử thối nhà ngươi đã bao lâu không trở lại, còn không ở bên cô nhiều.”

Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Người không phải luôn chê cháu buồn bực sao? Cháu không muốn làm người phiền.”

Tương Dương trưởng Công chúa giận trách, “Cháu không cười cười nói nói hiền hoà được sao, luôn khuôn mặt nghiêm túc.” Giận trách Hoài Viễn Vương xong, Tương Dương trưởng Công chúa liền lệnh cho thị nữ, “Bày thêm một cái ghế, Hoài Viễn Vương cũng muốn lưu lại.”

Thị nữ khom người lĩnh mệnh.

Hoài Viễn Vương tự nhiên cùng lưu lại ăn cơm tối.

Trong bữa tiệc, Tương Dương trưởng Công chúa nhìn thấy hắn gục đầu buồn bực ăn cơm, không nói không rằng, thở dài liền buông chén xuống, “Cao Nguyên Diệu, ta thật sự lo lắng thay cho đại cô nương Lâm gia, cháu nói một chút, nàng cả ngày hướng về phía người như cháu, ăn cơm có thể không có khẩu vị không, cơm nước xong có thể đau bao tử không.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Hoài Viễn Vương ngây ngốc, “Cô, ăn cơm chung với cháu thật sự rất khó chịu sao?”

Tương Dương trưởng Công chúa có ý tứ thật sự có chuyện giống như vậy, “Đó là đương nhiên. Cháu vùi đầu ăn cơm không để ý tới người ta, sắc mặt lại không tốt, ăn lại nhanh, haizz, ăn cơm cùng với cháu đúng là tìm chịu tội.”

Hoài Viễn Vương yên lặng không nói, như có điều suy nghĩ.

Cao Nguyên Dục giận dỗi đẩy chén ra, “Không ăn!”

Tương Dương trưởng Công chúa bình tĩnh nhìn hắn, “Tiểu tử thúi này hôm nay làm sao, lại so đo với cơm canh hắn yêu thích nhất? Đến đây, đặt bánh bao vàng bạc nhỏ và váng sữa chua ngọt hắn thích tới trước mặt hắn, nhìn xem hắn có ăn hay không.”

Thị nữ rất nghe lời, bày đầy các loại thức ăn ngon ở trước mặt Cao Nguyên Dục.

“Có ăn hay không.” Sau khi dọn xong, Tương Dương trưởng Công chúa liền mặc kệ Cao Nguyên Dục rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp của Cao Nguyên Dục tràn đầy vẻ giãy dụa, lúc đưa tay, lúc lại rụt về, hết sức rối rắm.

Lương Luân quan tâm khuyên hắn, “A Dục, đệ không phải ăn cơm tối vì sợ mập có đúng không? Thật ra thì không cần phải như vậy, cơm tối đệ ăn ít hai cái là được, chỉ ăn ít đi hai cái.”

Trước mắt Cao Nguyên Dục là đủ loại thức ăn thơm ngát, mặc dù quyết tâm rất kiên định, cuối cùng vẫn bị Lương Luân thuyết phục, “Vâng, đệ ăn ít đi hai cái.” Ngoan ngoãn ăn cơm.

Tương Dương trưởng Công chúa không khỏi cười một tiếng.

Cao Nguyên Dục tên tiểu tử thúi nhà ngươi lại công bố không ăn cơm, quỷ mới tin ngươi.

Sau bữa cơm tối, Tương Dương trưởng Công chúa và Hoài Viễn Vương nói chuyện một lúc, mới thả cho hắn rời đi.

Lương Luân và Cao Nguyên Dục không bỏ được Hoài Viễn Vương, yêu cầu hắn lưu lại cùng ngủ, Hoài Viễn Vương cự tuyệt, “A Luân, A Dục, ta còn có chuyện phải xử lý, đến giờ tý mới có thể ngủ lại.”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục rất thất vọng, “Như vậy sao.”

Tương Dương trưởng Công chúa khinh thường, “Hai đứa bé xui xẻo này còn muốn ngủ chung với Hoài Viễn Vương Điện hạ, cũng không thể nghĩ, Hoài Viễn Vương Điện hạ nam nhân sắp đón dâu này, còn muốn ngủ chung với hai đứa sao?”

Hoài Viễn Vương bị trêu ghẹo đến mặt đỏ bừng, vội vã từ biệt, chạy trối chết.

“Đại biểu ca, ngày mai trở lại nhìn đệ.” Lương Luân lưu luyến chia tay hắn.

“Đại ca, ngày mai lại dẫn đệ đi cưỡi ngựa.” Cao Nguyên Dục không ngừng phất tay, tha thiết chờ đợi.

Tương Dương trưởng Công chúa một tay dắt một người , dẫn hai đứa về phòng trong, “Thời gian đã không còn sớm, a Luân, a Dục, rửa mặt ngủ. Tối nay hai đứa có bạn, có thể ngủ một giường lớn.”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều rất hưng phấn, được bảo mẫu mang đi rửa mặt, hoan hô lên giường, chen vào cùng một cái chăn. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Cao Nguyên Dục ôm lấy Lương Luân cọ xát, mặt thỏa mãn, “Biểu ca, huynh thật thơm.”

Lương Luân cười đánh hắn, “Đi, đấng mày râu đừng cứ ấp ấp ôm ôm, này, đệ đừng ôm ta, thật nóng.”

Hai người đùa giỡn một hồi lâu, cùng nhau ngủ.

Tương Dương trưởng Công chúa tự mình đến xem, thấy hai đứa bé ngủ rất ngon, lệnh cho bảo mẫu, “Cẩn thận theo cùng, không thể ngủ quá sâu, buổi tối muốn trà muốn nước hoặc muốn đi tiểu đêm, các ngươi tỉnh táo chút.”

Bảo mẫu vâng vâng đồng ý, Tương Dương trưởng Công chúa rón rén đi ra ngoài.

Cho đến người yên ổn rồi, phò mã Lương Vô Bệnh mới về đến phủ Tương Dương trưởng Công chúa.

“Chàng còn biết trở lại sao.” Tương Dương trưởng Công chúa dựa trên sạp mĩ nhân, cười như không cười.

Lương Vô Bệnh ngượng ngùng, “Không có cách nào, bệnh đau bao tử của nương lại tái phát, thỉnh y mời thuốc cũng không có hiệu quả, ta xoa xoa bụng, ngược lại còn hơi tốt chút.” Thấy trên sắc mặt của Tương Dương trưởng Công chúa hài lòng, Lương Vô Bệnh chậm rãi dời đến trước giường, thận trọng thương lượng với nàng, “Công chúa, nương bị bệnh, theo lý thuyết làm con cái nên hầu bệnh…”

Tương Dương trưởng Công chúa phì một tiếng cười, “Làm con cái nên hầu bệnh, làm con dâu dĩ nhiên cũng thế, có đúng không? Chàng cho ta giống như những thứ kẻ ngu kia, là Công chúa cao quý, còn phải đến trước mặt cha mẹ chồng làm quy củ giả bộ hiền huệ sao? Lương Vô Bệnh ta cho chàng biết, ta không để cho cha mẹ chàng ở trước mặt ta thi lễ thần tử đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, để cho ta giả bộ nàng dâu nhỏ, chàng đừng mơ tưởng. Chàng cũng không nghĩ lại xem, Trấn quốc công phu nhân đâu phải bị bệnh thật, rõ ràng những ngày này rất thư thái, cố tình gây chuyện.”

Lương Vô Bệnh là tiểu nhi tử của Trấn quốc công và Trấn quốc công phu nhân, cũng là đứa con trai được thương yêu nhất, Trấn quốc công phu nhân vốn định cho hắn cưới một vị thục nữ dịu dàng thuận theo làm vợ, không ngờ Lương Vô Bệnh bị Hoàng đế coi trọng, chọn làm em rể, thành phò mã. Đây thật sự là một chuyện không như ý nhất đời này của Trấn quốc công phu nhân, thường thường thuận miệng với Trấn quốc công, “Nhà người thường đều là thê tử nghe theo chồng, nhưng phò mã luôn thấp hơn Công chúa một đầu, Vô Bệnh thật đáng thương.”

Mặc dù sau khi cưới Tương Dương trưởng Công chúa và Lương Vô Bệnh hết sức ân ái, suy nghĩ này của Trấn quốc công phu nhân ý vẫn không thay đổi, thấy tiểu nhi tử lại cảm thấy hắn bị sỉ nhục, bị áp bức, đáng thương cực kỳ. Vừa cảm thấy tiểu nhi tử đáng thương, làm mẹ luôn luôn nghĩ cách cho hắn ra mặt, Trấn quốc công phu nhân liền cách năm ngày ba bữa bệnh một lần, gọi Lương Vô Bệnh từ phủ Tương Dương trưởng Công chúa đi, gọi về Trấn quốc công Phủ.

Đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tương Dương trưởng Công chúa vẫn không để ý tới. Do đó, hôm nay có lẽ Trấn quốc công phu nhân nghĩ ra chủ ý

Loading...

Xem tiếp: Chương 40

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22


Nàng Vương Phi Nổi Loạn

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 21


Quân Kĩ

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 72


Nhân Ngư

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11