Kiêm Gia Khúc Chương 50.4
Chương trước: Chương 50.3
60 Thiển Lam phiên ngoại…
Thiển Lam nhìn Nhiễm Sanh cách đó không xa, tâm tư nhất thời có chút hoảng hốt.
Đứa nhỏ kia kêu ‘hắn’ là ‘Lam phụ thân’, thanh âm nhuễn nôn làm ỗi khi nghe thấy thì trong lòng giống như có mật chảy qua.
Thiển Lam hơi hơi mím môi nở nụ cười, tay không tự chủ được vuốt ve bụng mình.
‘Hắn’ từng rất tin yêu Trần Ngôn, là người bạn thanh mai trúc mã với ‘hắn’, lúc ‘hắn’ nghĩ rằng ‘hắn’ đã có thể nắm lấy hạnh phúc thuộc về mình thì chỉ trong chớp mắt nó lại vỡ vụn.
Cái người ôn hòa luôn cầm tay ‘hắn’ nói rằng ‘nàng’ chỉ cần một mình ‘hắn’, không rời không bỏ nhưng chỉ sau khi cưới ‘hắn’ một năm liền cưới một người khác.
Hắn kích động tuyệt vọng, ngu xuẩn, thậm chí Triệu Dương nói cái gì thì ‘hắn’ làm cái đó, đi cầu Lâm Kiếm Gia, cầu ca ca của mình, tự mình giẫm nát tôn nghiêm của bàn thân dưới chân, chỉ vì một người mà ‘hắn’ không giữ được.
Ca ca……
Trên mặt Thiển Lam hiện lên thần sắc phức tạp.
Người ca ca kia của ‘hắn’ từ nhỏ đã chất phác, nhát gan, chỉ biết yên lặng chịu đựng, cũng là người luôn bị phạt khi che chở cho ‘hắn’, luôn đem những thứ tốt nhất để lại cho ‘hắn’.
‘Hắn’ muốn cái gì, chỉ cần Thiển Thanh có, thì đều cho ‘hắn’.
Ngoại trừ Lâm Kiếm Gia –
Người kia dường như đã trở thành sinh mệnh của ca ca ‘hắn’.
Đó hình như là lần đầu tiên ‘hắn’ bị ca ca không chút do dự cự tuyệt.
‘Hắn’ còn nhớ rõ, lúc còn nhỏ ánh mắt của Trần Ngôn luôn ở trên người Thiển Thanh. Mùa xuân đó khi người nữ tử kia mỉm cười đặt bức tranh thêu vào trong tay hắn, tới bây giờ ‘hắn’ vẫn không quên.
“Thiển Thanh, vô luận ta đi bao xa, cuối cùng đều trở về bên cạnh ngươi.”
‘Hắn’ không cam lòng, nên luôn quấn lấy ca ca muốn lấy nó, cuối cùng ‘hắn’ cũng có được nhưng lúc Trần Ngôn thấy thì sắc mặt rất ảm đạm.
Sau đó ‘hắn’ trở thành tiêu điểm của Trần Ngôn, ca ca hoàn toàn bị coi thường, chỉ có thể đứng xa xa nhìn bọn họ chơi đùa, dưới tiếng la mắng của nương mà làm việc.
Trong lòng ‘hắn’ có chút mừng thầm rất vặn vẹo, lạnh lung nhìn ca ca càng ngày càng bị mẫu thân buộc làm việc nhiều hơn, cho tới khi bị bán ra ngoài. (chỗ này edit hơi bị… chút nha. Beta kĩ dùm kiqi nha. Tks nhiu)
Sau đó ‘hắn’ nghĩ, Trần Ngôn đã là của mình.
Lúc gặp lại hắn lần nữa thì hắn đã thay đổi rất nhiều, tuy vẫn nhát gan như cũ nhưng trên mặt luôn tỏa ra sự hạnh phúc, lại rất ỷ lại nữ tử bên người.
Thiển Lam không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, bất kể là hâm mộ hay ghen tị thì sâu trong tâm vẫn có một chút áy náy.
Lúc thành thân nhìn ánh mắt u ám không rõ của Trần Ngôn, ‘hắn’ tự dung cảm thấy có phải ‘hắn’ đã làm sai rồi hay không?
Cưỡng cầu một hạnh phúc không thuộc về mình có thật sự là hạnh phúc không?
Lúc ‘hắn’ cầu Trần Ngôn đừng cưới người khác, lúc đó Trần ngôn không lưu tình đánh ‘hắn’ một cái tát chảy máu, lúc ‘hắn’ mất đi tất cả.
‘Hắn’ đã biết, không phải.
Sự ngu ngốc thiện lương của Thiển Thanh làm ‘hắn’ muốn cười. Ca ca ngốc này của ‘hắn’, hạnh phúc trong lòng bàn tay nhưng lại không biết cách nắm giữ chỉ vì thân nhân? A……
Trong lòng đau đớn ê ẩm.
Trong lúc nằm sấp vì đau đớn, ‘hắn’ mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện, trong lòng có chút hi vọng nhưng đồng hto7i2 lại cảm thấy tuyệt vọng.
Sau đó ‘hắn’ nghe thấy người tên Phong Hoa kia nói –
Mỹ nhân, nguyện ý đi cùng ta không?
Bị người ôm vào trong lòng, sau tai có hơi nóng thổi vào làm cho ngứa ngáy, Thiển Lam không được tự nhiên kéo tay Phong Hoa” Cục cưng còn ở bên cạnh, dừng nháo.”
“Lam nhi” trong thanh âm của Phong Hoa có chút oán hận ghen tỵ, “Cái tên Lâm Kiếm Gia kia thật là mệnh tốt ak. Có một đứa con đáng yêu như vậy bây giờ Thiển Thanh lại đang có một đứa nữa, Lam nhi……”
“Hử?”
“Chúng ta cũng phải cố lên a!”
“Nói cái gì vậy!?” Thiển Lam đỏ mặt, đẩy Phong Hoa trên người mình ra “Cái gì…… Cái gì cố lên a……”
Phong Hoa hạ giọng, chậm rãi nói “Đương nhiên là cố sinh a……”
“Uy!”
‘Hắn’ xấu hổ mặc cho nữ tử ôm vào trong lòng, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
Gia đình từng là thủ phủ của ba trấn nay bị triều đình chèn ép, giống như Lâm gia, nhanh chóng bị trừ khử. ‘Hắn’ từng một lần đứng từ xa nhìn người nữ tử đã bị điên kia, không có oán giận, chỉ như một người qua đường.
Bây giờ ‘hắn’ có một thê chủ thương ‘hắn’ sủng ‘hắn, và một đứa nhỏ đáng yêu.
‘Hắn’ rất hạnh phúc.
Vào đầu mùa đông, Thiên Thanh và Thiển Lam lần lượt sinh hai nữ tử, một là Đan Lam, một là Khuynh Việt.
Chuyện xưa của bọn họ, vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.
Trên chiếc tháp trong thư phòng có một nữ tử đang nằm nhưng vì không thoải mái mà cau mày.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Thiển Lam đi vào nhẹ nhàng đắp chăn cho Phong Hoa sau đó lại nhẹ nhàng đi ra. Vừa đóng cửa lại thì nghe thấy thanh âm true tức của nữ nhi “Phụ thân, nếu đau lòng sao còn muốn mẫu thân ngủ ở thư phòng?”
Thiển Lam trách cứ nhìn Đan Lam một cái sau đó đưa tay lên miệng “Suỵt” một cái “Đừng lớn tiếng như vậy, nương ngươi mấy ngày nay bận việc công vụ, không có ngủ ngon.”
Đan Lam nở nụ cười, đi qua giúp đỡ Thiển Lam“Nương không phải đã hủy hôn sự sao? Ngài còn tức giận cái gì?”
Thiển Lam hừ một tiếng, có chút căm giận “Nếu không phải Tiêu Nhi nói cho ta biết, thì không biết nương ngươi còn tính giấu ta tới khi nào.”
Lại là Trần Tiêu chết tiệt kia!
Đan Lam ở trong lòng rủa thầm vài câu, trên mặt vẫn là một bộ dáng kinh ngạc “Di? Trần Tiêu đến đây lúc nào, sao con không biết?”
Thiển Lam liếc nữ nhi một cái “Đừng cho là ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, Tiêu Nhi là do lỡ miệng nói ra, nếu không ngươi còn muốn giúp nương ngươi tới khi nào?”
“Con nào có” Đan Lam cười, trong lòng lại tính toán lần sau phải giáo huấn Trần Tiêu một chút “Nương không phải là sợ ngươi lo lắng sao?”
“Hừ, ta lại thấy là ‘nàng’ ước gì nạp được một phu thị nữa thì có.”
“Ngươi oan uổng ta” Phong Hoa không biết dậy từ khi nào đi đến phía sau Thiển Lam, kéo phu thị còn đang tức giận vào lòng lại cho nữ nhi một ánh mắt “Cả đời này ta chỉ muốn một mình ngươi, nếu không đúng thì trời phạt.”
Đan Lam nhìn phụ thân không được tự nhiên tiến sát vào trong lòng mẫu thân, biết hai người lại muốn “trao đổi” một chút, liền cười cười lui ra, đi xa vẫn còn nghe thấy tiếng chất vấn của phụ thân cùng thanh âm biện giải xin khoan dung của mẫu thân.
Lúc điqua chỗ rẽ ở hoa viên thì ánh mắt Đan Lam sáng ngời “a” một tiếng “Trần tiêu, ta đang muốn đi tìm ngươi, hì ngươi lại tự mình tới đây.”
Trần Tiêu tuy nói là nữ nhi của Trần Ảnh, nhưng lại là người cực kì ít lời, trầm mặc, làm cho vị sư phụ nào đó tức đến giơ chân.
“Văn muốn ta tới tìm ngươi.”
Vừa nghe tấy tên của Văn, Đan Lam đã biết vị bạn tốt kia lại muốn tìm người hỗ trợ, bất đắc dĩ nói “’Nàng’ lại chọc chuyện gì?”
“Cục cưng phát bệnh.”
“…… Văn nhào?”
Trần Tiêu trầm mặc gật gật đầu.
Đan Lam lúc nãy còn mang ý cười bây giờ lại lập tức thay đổi sắc mặt, thanh âm cũng trở nên âm trầm “’Nàng’ lại khi dễ cục cưng còn làm ọi chuyện lớn thành như vậy Dữ Kha sẽ không bỏ qua cho ‘nàng’?!”
“’Nàng’ nói không phải cố ý.”
Nhiễm Sanh là nam nhi duy nất của mấy nhà nên được mọi người nâng trong bàn tay nên một câu ‘không cố ý’ không thể giải quyết vần đề được.
“Chuyện này ta không giúp được ‘nàng’” Đan Lam lại nói với Trần Tiêu “Ngươi cũng không được phép giúp ‘nàng’, không để người giáo huấn ‘nàng’ một chút thì ‘nàng’ còn nháo tới ngất trời!”
“Ta không giúp ‘nàng’.”
Còn tấu nàng một chút.
Trần Tiêu ngẫm lại sắc mặt Văn lúc xanh lúc tím vẫn chưa nói những lời này.
“Đúng rồi, sao ngươi lại đem chuyện kia nói cho cha ta?”
Trong triều có một đại thần muốn đem con mình gả cho Phong Hoa làm sườn, nhưng Phong Hoa lại trả trở về. nhưng vì không muốn đắc tội với người ta nên sự việc giải quyết có chút chậm, nên ‘nàng’ vẫn giúp mẫu thân gạt phụ thân, sao người này có thể nói ra?
“…… Thật xin lỗi.”
Nhìn bộ dáng như hũ nút của Trần Tiêu, Đan Lam cho dù đang đầy một bụng hỏa cũng không phát tiết được đành phải nghẹn một hơi.
“Quên đi, để nương ta tự mình dỗ người đi. ”
“Ngươi sao lại không nói lời nào?”
Thiển Lam keo kéo mái tóc đang rủ xuống của Phong Hoa nhưng cũng không dùng nhiều sức vừa không yên lòng mà hỏi.
Nói gì chứ, nói cái gì cũng đều là sai.
Phong Hoa ở trong lòng vụng trộm oán giận, nhưng vẫn mở miệng “Chính là như vậy, ta đã giải quyết xong, không có chuyện……”
Thiển Lam trừng mắt “Ai hỏi ngươi chuyện này?”
“Di?”
Thấy Phong Hoa vẫn không rõ ràng, Thiển Lam bất đắc dĩ tựa vào trong lòng đối phương, rầu rĩ nói “Ngươi không nói cho ta biết là sợ ta tức giận sao?”
“Hử?…… umh.”
“…… Ta tin tưởng ngươi” thanh âm Thiển Lam rất nhỏ, Phong Hoa lại nghe rõ ràng “Nhiều như vậy năm, ta làm sao còn có thể hoài nghi ngươi?”
Trong mắt Phong Hoa xuất hiện một chút ý cười, ôm lấy Thiển Lam.
“Cám ơn.”
Thiển Lam liếc nhìn Phong Hoa một cái, lầu bầu “Có cái gì mà cảm ơn ta a……”
Muốn cảm ơn cũng là ta nói với ngươi.
Đã cho ta một gia đình ấm áp cùng với một ứa hẹn không bao giờ thay đổi và sự ôn nhu không bao giờ phai nhạt.
Đan Lam, Đan, Lam –
Duy lam mà thôi.
Xem tiếp: Chương 50.5