Kiêm Gia Khúc Chương 49.2
Chương trước: Chương 49.1
Chuyện cục cưng [ nhị ]…
Bên ngoài đang mưa.
Nơi cửa hiên có một cục cưng rất đáng yêu đang ngồi chống cằm nhìn mưa rơi từng giọt từng giọt từ mái hiên.
Thật là kỳ quái……
Cục cưng trầm tư, phụ thân cùng mẫu thân chạy đi nơi nào, sao mà cục cưng tìm khắp nơi cũng không thấy…
“Sanh nhi, sao lại ngồi ở chỗ này? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Mạc Dữ Kha ôm lấy Nhiễm Sanh đang ngồi trên bậc thang, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nộ nộ của nó hỏi “Không ngủ trưa hay sao mà lại chạy đến ngồi ở nơi này?”
“Ta tỉnh ngủ, nhưng không thấy phụ thân.”
Mạc Dữ Kha hiểu rõ, nói với Nhiễm Sanh “Ta mang Sanh nhi đi tìm phụ thân, được không?”
“Umh.”
Nhiễm Sanh ôm cổ Mạc Dữ Kha, cười thật tươi.
Mặt Thiển Thanh ửng hồng, nằm ở trong lòng nữ tử thở nhẹ, chờ hô hấp vững vàng một chút mới nói “Cục cưng lúc này hẳn là đã tỉnh lại? Ta đi nhìn xem……”
Cánh tay đang ôm lấy lung hắn dung sức làm cho Thiển Thanh vô lực chống đỡ lại ngã vào trong lòng Giản Già.
Giản Già còn chưa thỏa mãn mà cắn lấy tai Thiển Thanh, thanh âm trầm thấp “Thủy Ý sẽ chăm sóc cho nó, đừng nhúc nhích.”
Nói xong, thân mình lại dựa vào, Thiển Thanh cúi đầu nức nở một tiếng, đẩy bả vai nàng “…… Đừng.”
“Từ khi Nhiễm Sanh biết chuyện, ta đã lâu không có thân cận với chàng” trong thanh âm Giản Già mang theo chút bất mãn, bàn tay lại dùng sức, Thiển Thanh thở ra một hơi.
“Ngô……”
Không khí mờ ám tràn ngập khắp phòng, dục hỏa vừa mới lui xuống lại dần dần dấy lên cùng với tiếng mưa rơi ngoài phòng ngủ thì lại càng nóng .
“Phụ thân, ngươi ở bên trong sao?”
Mốt thanh âm nộn nộn truyền vào, động tác của Giản Già nhất thời cứng đờ, còn không kịp phản ứng, cửa phòng ngữ đã bị đẩy ra, Nhiễm Sanh bị Mạc Dữ Kha ôm vào trong ngực còn chưa kịp thấy rõ cái gì, mắt đã bị che lại, chỉ nghe được thanh âm hỗn loạn.
“Dữ Kha! Đem cục cưng ôm đi!”
“Sư…… Phụ…… Thật có lỗi!”
“Đem cửa đóng lại!”
Nhiễm Sanh ngoan ngoãn bất động, tùy ý Mạc Dữ Kha che mắt ôm mình rời đi, buồn bực hỏi “Dữ Kha tỷ tỷ, nương hình như rất tức giận, làm sao vậy?”
Mạc Dữ Kha đi ra ngoài một lúc mới buông bàn tay đang che mắt Nhiễm Sanh, khóe miệng cười có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu Nhiễm Sanh nói “Không có việc gì, về sau Sanh nhi ngủ cùng tỷ tỷ, được không?”
“Di? Vì sao?”
“Ân, Sanh nhi đã lớn, không thể cứ ở cùng cha mẹ.”
“Được” Nhiễm Sanh cười tủm tỉm gật đầu “Vậy về sau Dữ Kha tỷ tỷ sẽ kể chuyện xưa cho ta mỗi ngày.”
“Được”
“Mỗi ngày chơi với ta.”
“Được”
“Ta không cần uống thuốc nữa.”
“Không được.”
Nhiễm Sanh mếu máo, đầu nhỏ tựa vào trên người Mạc Dữ Kha, tuy rằng phải uống thuốc, nhưng vẫn có người ở cùng nó, vẫn là cảm thấy cao hứng.
Mà ở trong phòng Giản Già vẫn còn cảm thấy đau đầu.
May mắn là nàng phản ứng rất nhanh, vào lúc Mạc Dữ Kha ôm cục cưng vào thì dùng chăn bao lấy hai người.
Giản Già bật cười nhìn Thiển Thanh trốn trong chăn, vỗ vỗ nơi hở ra “Thanh Nhi, mọi người đi rồi, xuất hiện đi.”
“……”
“Đừng buồn bực nữa.”
Thấy Thiển Thanh bất động, trong mắt Giản Già lóe lên tia sáng đùa cợt, sau đó đưa tay với vào nơi lộ ra, theo chiếc đùi trần của Thiển Thanh hướng về phía trước, còn chưa tới phần eo, đã bị đối phương cầm lại.
Thiển Thanh đè lại cái tay không an phận của Giản Già, xốc chăn, trên mặt đỏ ửng không chỉ là xấu hổ mà còn chút tức giận, cắn môi dưới nói “Thê chủ!”
Vạt áo của hắn vẫn giống như lúc bị Giản Già nhét vào trong chăn, toàn bộ vạt áo trước mở ra, lộ ra làn da trắng nõn, mang theo rất nhiều dấu vết, không khỏi làm cho đôi mắt Giản Già thêm sâu sắc.
Nàng xem như không thấy bàn tay kia đang đặt trên tay mình tiếp tục du di trên làn da bóng loáng của Thiển Thanh, ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của Thiển Thanh.
……
Ngoài cửa sổ mưa không ngừng, phòng trong độ ấm thật lâu vẫn không thể tan đi.
“Cái gì?” Thiển Thanh kinh ngạc muốn ngồi dậy, bởi vì thân thể không khoẻ nên hít một ngụm khí, Giản Già vừa thấy vội vàng đem hắn ôm vào trong lòng, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa phần eo Thiển Thanh, hỏi “Khó chịu?”
Thiển Thanh cũng bất chấp thân thể không khoẻ, bắt lấy tay áo Giản Già vội vàng nói “Điều này sao được, Dữ Kha nói như thế nào cũng là cô gái, làm sao có thể cho cục cưng ở cùng một chỗ với ‘nàng’, này……”
“Đừng nóng vội,” Giản Già trấn an hắn, nói tiếp “Nhiễm Sanh mới bốn tuổi, Dữ Kha cũng chỉ là đứa nhỏ hơn mười tuổi, có thể có chuyện gì, hơn nữa Dữ Kha vẫn xem cục cưng như đệ đệ.”
“Nhưng ……”
“Hơn nữa” ánh mắt Giản Già lộ ra chút buồn phiền “Cục cưng cũng cần nhờ máu của Dữ Kha làm thuốc mới có khởi sắc, ở cùng một chỗ…… Đối với cục cưng cũng tốt.”
Nhắc tới bệnh của Nhiễm Sanh, biểu tình của Thiển Thanh có chút thống khổ, lúc trước nếu không phải hắn làm bậy, cũng sẽ không sinh non, cục cưng cũng sẽ không phải dùng mỗi ngày uống thuốc……
Nâng cằm Thiển Thanh, Giản Già nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói “Thanh Nhi, chuyện kia đã qua, không cần tự trách nữa.”
Thiển Thanh muốn đi qua, lại bị Giản Già đè lại.
Giản Già nắm lấy tay Thiển Thanh, hôn lên chiếc nhẫn trên tay hắn.
“Cục cưng sẽ tốt thôi, chúng ta về sau sẽ thực hạnh phúc, cho nên, không cần tự trách.”
Thiển Thanh không nói lời nào, đầu tựa vào trên vai Giản Già, hốc mắt ẩm ướt.
“Phụ thân!”
“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân truyền đến, Nhiễm Sanh chạy chậm vào, phía sau là Mạc Dữ Kha đi theo vẻ mặt khẩn trương.
Nhào vào trong lòng Thiển Thanh, cục cưng cười lộ ra chiếc răng nho nhỏ, đưa thứ gì đó trong tay lên cho Thiển Thanh xem.
“Nương, phụ thân, các ngươi xem đây là Dữ Kha tỷ tỷ làm cho con.”
Giản Già đem cục cưng ôm lấy, hôn một cái “Cục cưng thích không?”
“Umh”
“Cục cưng muốn ngủ cùng phòng với Kha tỷ tỷ không?”
“Muốn” Nhiễm Sanh cười “Tỷ tỷ đối với con tốt lắm.”
Đem Nhiễm Sanh giao cho Thiển Thanh ôm, Giản Già nhìn Mạc Dữ Kha một cái, nữ hài tử hiểu ý đi theo Giản Già ra ngoài.
Đến ngoài cửa, Giản Già trầm mặc một hồi mới nghiêm túc nói với Mạc Dữ Kha “Dữ Kha, ngươi nếu muốn như vậy thì cũng được nhưng nếu làm như vậy thì sau này có chuyện gì ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm với nó.”
Mạc Dữ Kha ngẩng đầu “Sư phụ yên tâm, chờ Sanh nhi trưởng thành, ta sẽ thú nó.”
Giản Già thở dài, Mạc Dữ Kha là đứa nhỏ tốt, nhưng là có phải là người đáng để phó thác hay không thì còn phải chờ sau này xem sao.
“Dữ Kha, Nhiễm Sanh là bảo bối của chúng ta, ta không cho phép ngươi cô phụ nó, nếu về sau Nhiễm Sanh không thích ngươi, ngươi nên hiểu được phải làm như thế nào.”
“Vâng, sư phụ.”
Xem tiếp: Chương 49.3