21 Không ngờ Đức cũng có ngày này Gần cuối năm, mấy trò bận rộn điên khùng cũng vãn, tâm trạng của đám sinh viên chủ yếu xoay quanh vấn đề “Nghỉ tết dương được mấy ngày”.
22 Mưa Giang không về nhà, vì biết chắc chắn Đức sẽ tìm đến nhà trọ và dày vò suốt đêm dài, nên chạy đến nhà Ngọc Anh cầu cứu. Cô nàng mở cửa ra bằng một vẻ mặt cáu kỉnh: - Có chuyện gì? Chưa kịp để bà bạn chí cốt gào khóc ầm ĩ, Ngọc Anh đã nhẹ nhàng kéo tay nàng vào và thì thầm: - Đi nhẹ nhàng và im lặng thôi.
23 Bệnh viện toàn một màu trắng tang tóc, với mùi thuốc sát trùng nồng đến khác thường. Ngoài cửa phòng cấp cứu ảm đạm thê lương, một cô gái với mái tóc xù tung xoã xượi nức nở khóc, ngon tay bám chặt vào cổ tay chàng trai đứng cạnh, cả người không ngừng run rẩy.
24 Hôm sau Giang mở mắt dậy, dụi mắt thì thấy Đức đang nằm trên sopha. Thực ra sopha không nhỏ, đủ cho anh nằm nhưng lại rất cứng, hơn nữa còn lạnh. Đêm qua, Giang ngượng không nằm với Đức, đòi nằm sopha, nửa đêm mộng du đòi đi theo Luffy tìm kho báu, gào thét Tsukyo, sao cô rạch mặt rồi mà vẫn xinh đẹp quá vậy.
25 1/1, ngày đầu tiên của kì ngủ tết Dương lịch, trời mưa. Nhờ rất nhièu người góp ý, với hơn chục lý do vớ vẩn, nào là sắp thi, kẹt xe ghê lắm, con bị bằng khá thì mẹ chịu trách nhiệm, cuối cùng Giang cũng chỉ phải ở nhà trong một ngày, rồi đi chăm sóc tình củm với người yêu ở Hà Nội phồn hoa.
26 (chap 25 tình tiết hơn ngắn với cả rời rạc vì lúc đấy mình khôn nhiệt huyết lắm. Sr các bạn nha) Bây giờ rõ ràng đang là mùa xuân, vậy mà lại có bão.
27 Sang hôm đó, Giang dạy sớm một cách đột xuất với hai cái mắt thâm quầng, rõ ràng là hồi hộp đến không ngủ được. Nghe lời Đức, cô mặc một bộ đồ thể thao mới mua nhìn rất dễ thương, với quần đùi và áo phông trắng tinh, nhưng chợt nhớ ra vẫn còn đang mùa đông, rét run cả người nên đành từ bỏ ý định, hậm hực mặc loại thường bước ra ngoài.
28 Cuộc sống giống như đống thuốc nổ trên băng chuyền, không ai biết ngày mai sẽ thế nào, bom đến được đích hay nổ bất đắc kì tử. Bất kể mùa nắng hay mùa mưa, thì khả năng phát nổ của đống bom là không thể biết trước.
29 Lúc Giang về thì trời đã khya. Tâm trạng cô rất buồn, rất tệ nên đã đi lượn mấy vòng, lượn xa đến nỗi nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ. Chị Phương nhận được cái xe, nổi trận lôi đình gào lên, em bảo đi một chút mà đi lâu làm chị lo gần chết.
30 Một buổi tối đầu xuân, một người nhớ một người, một người đau vì một người, một người buông tay vì hạnh phúc của một người Gió lành lạnh, nhưng Giang chỉ mặc mỗi áo dây quần đùi, ngồi cuộn chăn trên giường, ôm máy tính.
31 Gần Tết lạnh hơn nhiều, mọi người vội vã sắp xếp đồ đạc để về sum họp gia đình. Chợ hoa bày khắp nơi toàn là cành đào, cành quất, lác đác vài ba cây tâm xuân.
32 Câu truyện này xảy ra vào cuối năm hai, lúc Đức ra trường sau lễ tốt nghiệp. Vì một tinh thần vui chơi tới số, cả bọn rủ nhau đi Hạ Long 2 ngày 3 đêm.
33 Sau lễ cưới gần 1 năm, Giang có bầu. Nhớ lại tiểu sử của Đức huy hoàng và cực kì kinh hoàng, cô quyết đào tạo con thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, nên thường xuyên cho nghe nhạc nhẹ 9 tháng 10 ngày, nhà vang khắp tiếng nhạc Kiss the rain êm dịu, Canon in D không kém phần dịu êm, và cả tá nhạc êm dịu khác.