41 Beta: Tử SắcY
“ Đau quá……” Tô Mặc Nhi co rúc ở trong lòng Phong Đạc, lông mày nhăn lại, đau đớn tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Tâm Phong Đạc trong nháy mắt dâng lên, nhìn bộ dạng lúc này của Tô Mặc Nhi rõ ràng là do độc mỉm cười phát tác.
42 “ Nhanh thả ta xuống!” Tô Mặc Nhi giãy dụa nói.
Cánh tay Phong Đạc nắm thật chặt, phòng ngừa nàng té xuống: “ An phận một chút!”
“……”
Tô Mặc Nhi lấy hơi, nghiêng đầu, hung hăng cắn xuống bả vai hắn một cái.
43 Phong Đạc đen mặt cầm ngọc bội ném tới tay người binh lính kia, lạnh lùng nói: “ Mở to con mắt của ngươi ra, nhìn thật kỹ cho bản vương!”
Mặt binh lính đầy vẻ xem thường nhìn lướt qua, bỗng dưng mặt hắn biến sắc, chân nhũn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất: “ Vương……vương gia! Tiểu nhân có mắt như mù, xin vương gia tha mạng……Bỏ qua cho tiểu nhân…….
44 Tô Mặc Nhi: ". . . . . . "
Hắn biểu hiện như vậy, tính là bình thường sao?
Không có ý định cùng hắn rối rắm, Tô Mặc Nhi chậm chạp lấy tới bộ quần áo kia, đang muốn thay.
45 “Ngươi đến cùng là biết được bao nhiêu ?” Phong Mục cắn răng, hung dữ trừng mắt với Phong Đạc.
Phong Đạc nở nụ cười, nhưng bên trong mắt lại là một mảng lạnh lẽo: “Tất cả những thứ ngươi không cho ta biết!”
“Ngươi muốn thế nào?” Phong Mục cau mày hỏi.
46 "Ngươi đến cùng, có thật hay không mất trí nhớ?" Đột nhiên Phong Đạc mở miệng hỏi.
Tô Mặc Nhi có một chút kinh ngạc nhìn hắn: "Rất quan trọng sao?"
"Bản vương chỉ là có chút hiếu kỳ.
47 Mắt phượng của Phong Đạc sáng ngời, khóe môi cong lên biểu hiện tâm tình của hắn rất tốt.
"Không phải là bản vương không muốn giết hắn, chỉ là bản vương đã từng đã đáp ứng mẫu phi, không giết huynh giết đệ của mình.
48 Vân Phàm buông đồ trong tay ra, đi xem Tô Mặc Nhi, Tô Mặc Nhi đang muốn cất bước ra khỏi phòng.
"Vương phi!" Vân Phàm vội vàng ngăn cản nói: "Vương phi, ngươi còn chưa có rửa mặt, đã như vậy đi ra ngoài.
49 Trong sảnh, chỉ có hai người Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ.
Tô Mặc Nhi không có thói quen bị người nhìn chằm chằm lúc ăn cơm, nên đã cho nha hoàn hầu hạ lui ra ngoài.
50 "Phốc khụ khụ!" Phong Đạc còn chưa kịp phản ứng, Tô Mặc Nhi đã trực tiếp phun một ngụm cháo ra ngoài.
Phong Đạc nhíu mày, đưa tay rót một ly trà đưa tới trước mặt nàng, nói: "Chậm một chút!"
"Ngươi muốn đem Tiểu Bạch đưa cho ta?" Tô Mặc Nhi uống nước trà, đưa tay lau sạch hạt cơm dính ở khóe môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.