21
Editor: Hepc
"Đến đây, cạn!" Mẫn Kiêu Tư ôm mỹ nữ kiều diễm trong ngực ngửa đầu uống một
hơi cạn cạn sạch ly rối ném cái ly một cái, say khướt đứng dậy đi tới
bên cạnh Phó Chính, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, "Phó Chính, anh nha cũng
quá suy sụp, chấn thương sọ não cũng không phải là tính chấn động!"
Tướng mạo Phó Chính cực tốt, gọi mỹ nữ tiến vào đều tranh nhau chen lấn trên
người anh ta, anh ta từ đầu đến đuôi ngay cả mí mắt cũng không mở ra.
22
Thiệu Tây Bội chưa từng điên cuồng trước mặt Phó Chính như thế này.
Tám năm, cho dù anh có làm tổn thương cô tới cỡ nào, cho dù trong thâm tâm
cô hận anh tới cỡ nào, cô đều chưa từng tay đấm chân đá trong ngực anh
giống như bây giờ, vừa khóc vừa đuổi anh cút đi.
23
Lúc Đơn Cảnh Xuyên về đến nhà, người trong nhà ước chừng nhiều gấp đôi bình thường.
Ông cụ Đơn cầm cây gậy ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt uy nghiêm xem ti vi,
bà cụ Đơn ngồi cạnh ông, đang nói chuyện với người đàn ông trung niên
bên cạnh, Đơn Cảnh Xuyên bước vào phòng, cung kính gọi "Ông nội bà nội".
24 Buổi sáng năm mới Phó Chính bị tiếng pháo nổ ầm ĩ của mấy nhà dưới lầu đánh thức, nhìn đồng hồ thấy chưa đến bảy giờ sáng, người bên cạnh đang say giấc nồng, cuộn tròn bên cạnh anh, để lộ ra cánh tay thon thả ngọc ngà như đóa sen vậy, một bên mặt an tĩnh mà duyên dáng.
25
Editor: Rùa Lười
Ngày hôm sau, Cố Linh Nhan tỉnh dậy, đầu đau như muốn nổ tung, cô đi nôn một trận rồi nằm lười trên giường đến tận giữa trưa mới dậy.
26
Editor: Rùa Lười
Trường đại học A luôn khai giảng sớm nhất thành
phố, khéo sao năm nay còn phải đổi tòa nhà ký túc xá, năm nhất chuyển
đến khu kí túc mới xây phía Bắc, vừa hết ngày mùng bảy Cố Linh Nhan đã
vội vàng rời nhà, tay xách nách mang túi to túi nhỏ dọn đến trường rồi.
27
Editor: Thư
Lúc Thiệu Tây Bội bước ra khỏi thang máy, Dung Tiễn đã ngồi chờ ở trong khách sạn rồi.
Khách sạn nguy nga lộng lẫy, bốn phía đầy vật dụng trang trí hoa văn sang quý bắn ra ánh sáng lạnh nhuốm lên người cô lại càng khiến cô trở nên lạnh
lẽo hơn, Dung Tiễn vừa thấy cô, liền từ xa xa chạy nhanh tới tới.
28 Cuối cùng vào tháng ba thành phố S cũng xem như là đầu xuân, vốn Đơn Cảnh Xuyên xuất thân từ bộ đội, tố chất cơ thể lại tốt, lúc anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên trong rồi tùy tiện phủ thêm chiếc áo len hở cổ ra bên ngoài thì Ngôn Kỳ còn đang ở trong phòng họp run rẩy trong lớp áo khoác dày.
29
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nhà họ Đơn là gia tộc đi theo cách
mạng, đứng thứ nhất thứ hai của thành phố S. Lão gia chủ chỉ có hai
người con trai, bọn họ đều đi theo con đường của lão, sau khi xuất ngũ
liền một bước lên mây.
30
Editor: Thư
Một đêm tất cả chỉ có mộng mị.
Thiệu Tây Bội
chỉ cảm thấy chính mình phải chịu dày vò, khi giật mình tỉnh dậy vào
rạng sáng, hít thật sâu mấy hơi mới tỉnh lại, lúc này người ngủ bên cạnh cũng bị kinh động, nắm chặt lấy tay và ôm cô vào lòng, sẳng giọng, ngữ
điệu mang theo một tia khàn khàn.
31 Ngôn Hinh vừa nghe nói lần trước Cố Linh Nhan ra quân không thành vì chuyện dì cả chết tiệt, thì phun thẳng cơm còn đang ăn trong miệng lên mặt Đại Ngải đang ngồi phía đối diện.
32 Ở dưới lầu của bệnh viện, một chiếc xe hơi màu đen có rèm che đã đậu lại lâu rồi, lúc Phó Chính ngồi vào ghế sau, Phương Miễn ngồi phía trước quay đầu lại nhìn anh, vừa run vừa sợ mà nói, "Cục trưởng, thật sự là quá chiếu cố rồi! Lại làm phiền anh, để anh đưa vợ tôi đi khám thai giúp tôi.
33 Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cố Linh Nhan ở một mình trong phòng ngủ, cầm gối đầu phát tiết một hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng cửa mở.
Người nào đó nhìn cô bằng ánh mắt u ám, hơi thở cũng trở nên mạnh mẽ quá mức.
34 “Con mẹ nó!” Cố Linh Nhan vô thức tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó liền đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Đơn Cảnh Xuyên vẫn luôn ngủ không sâu, người trong ngực khẽ động là anh liền mở to mắt, nắm chặt cánh tay trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh nói xem?” Cô tức giận trừng anh, ở dưới chăn hung hăng đạp anh một cái: “Đều tại anh!”
Đơn Cảnh Xuyên sững sờ, anh chưa bao giờ có loại kinh nghiệm này, tối hôm qua thực ra anh và Cố Linh Nhan đều hồi hộp, không biết trả lời cô như thế nào, anh ho một tiếng, nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác.
35
“Con mẹ nó!” Cố Linh Nhan vô thức tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó liền đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Đơn Cảnh Xuyên vẫn luôn ngủ không sâu, người trong ngực khẽ động là anh
liền mở to mắt, nắm chặt cánh tay trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh nói xem?” Cô tức giận trừng anh, ở dưới chăn hung hăng đạp anh một cái: “Đều tại anh!”
Đơn Cảnh Xuyên sững sờ, anh chưa bao giờ có loại kinh nghiệm này, tối hôm
qua thực ra anh và Cố Linh Nhan đều hồi hộp, không biết trả lời cô như
thế nào, anh ho một tiếng, nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác.
36 Lần này Thị ủy tổ chức hội nghị chính phủ trong thành phố, đặc biệt khen ngợi những người đã có công trong vụ “Chống bọn không tặc”, trong đó Đơn Cảnh Xuyên được trao tặng phần thưởng vinh dự nhất, Trung ương phái cấp trên xuống tự trao thưởng cho anh, nhất thời anh trở thành nhân vật được toàn bộ ban lãnh đạo thành phố S chú ý nhất.
37 Lần này Thị ủy tổ chức hội nghị chính phủ trong thành phố, đặc biệt khen ngợi những người đã có công trong vụ “Chống bọn không tặc”, trong đó Đơn Cảnh Xuyên được trao tặng phần thưởng vinh dự nhất, Trung ương phái cấp trên xuống tự trao thưởng cho anh, nhất thời anh trở thành nhân vật được toàn bộ ban lãnh đạo thành phố S chú ý nhất.
38 Editor: Thư
Từ trên xe mãi đến khi xuống đến nhà trọ, cả người Cố Linh Nhan vẫn dính cứng vào người Đơn Cảnh Xuyên như gấu koala, trái cắn phải cắn vừa hôn hít điên cuồng, Đơn Cảnh Xuyên sợ cô ngã xuống đành phải dùng hai tay ôm lấy cô thật chặt, hơi thở càng ngày càng nặng nề.
39 Từ trên xe mãi đến khi xuống đến nhà trọ, cả người Cố Linh Nhan vẫn dính cứng vào người Đơn Cảnh Xuyên như gấu koala, trái cắn phải cắn vừa hôn hít điên cuồng, Đơn Cảnh Xuyên sợ cô ngã xuống đành phải dùng hai tay ôm lấy cô thật chặt, hơi thở càng ngày càng nặng nề.
40