Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Không Phải Em Không Yêu Chương 34: Chương 31

Chương trước: Chương 33: Chương 30



“Con mẹ nó!” Cố Linh Nhan vô thức tỉnh dậy từ trong mộng, sau đó liền đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Đơn Cảnh Xuyên vẫn luôn ngủ không sâu, người trong ngực khẽ động là anh liền mở to mắt, nắm chặt cánh tay trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Anh nói xem?” Cô tức giận trừng anh, ở dưới chăn hung hăng đạp anh một cái: “Đều tại anh!”

Đơn Cảnh Xuyên sững sờ, anh chưa bao giờ có loại kinh nghiệm này, tối hôm qua thực ra anh và Cố Linh Nhan đều hồi hộp, không biết trả lời cô như thế nào, anh ho một tiếng, nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác.

Sau khi tỉnh dậy tiểu xù lông cảm thấy toàn thân không thoải mái, vì vậy dứt khoát không muốn ngủ nữa, đảo tròng mắt để đùi lên trên bụng anh, với tay kéo mặt của anh lại, như tên trộm nói, “Nồi, anh thẹn thùng à?”

Trên mặt Đơn Cảnh Xuyên luôn vững như bàn thạch dần xuất hiện một vết nứt, Cố Linh Nhan càng thêm đắc ý, chậm rãi dán sát vào người anh, cũng đặt một cái chân khác lên trên bụng anh: “Yên tâm đi, bà đây sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

“Cố, Linh, Nhan.” Anh trừng mắt nhìn cô: “Đã đau lại còn lộn xộn, ngộ nhỡ càng đau hơn thì sao.”

“Ngu ngốc, lúc này hẳn anh nên dịu dàng như nước gọi em là Nhan Nhan hoặc bé cưng chứ!” Hai tay Cố Linh Nhan bưng lấy mặt anh, cười híp mắt dạy: “Hơn nữa còn phải giống như Tiểu Ngôn, anh nên bắt đầu giúp em thoa thuốc mỡ hoặc là xoa bóp chứ nhỉ.”

Không chờ anh trả lời, cô lại thoải mái mà huýt sáo: “Tuy em có chút khó chịu thật, nhưng không cần phiền phức như vậy, còn nhớ khi còn bé em ngã từ trên cầu thang xuống, anh chỉ cần ôm em là được rồi.”

Lúc đầu Đơn Cảnh Xuyên ngay lập tức muốn mặc quần áo xuống lầu mua thuốc mỡ cho cô, nhưng nhìn cô đáng thương cuộn tròn ở bên người thì lại có chút không nỡ, đành nghe lời ôm cô thật chặt, vỗ vỗ lưng cô giống như đang dỗ dành trẻ con.

Sức lực của anh vừa phải, cô lại có chút muốn ngủ tiếp, lúc này chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh bên tai cô: “Nhan Nhan, là anh không tốt, xin lỗi.”

Ánh mắt của anh nặng nề, bộ dáng đau lòng lại rất nghiêm túc, cô lắc đầu, nhưng vẫn cảm thấy một sự ấm áp ở trong lòng, nhắm mắt lại hơi hướng mặt về phía miệng anh, chờ một lúc, nụ hôn của anh liền nhẹ nhàng rơi xuống.

Sắc trời dần sáng, Đơn Cảnh Xuyên thấy cô ngủ say liền nhẹ nhàng đứng dậy rửa mặt rồi qua nhà bếp làm bữa sáng, vừa mở tủ lạnh ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Căn nhà này chưa từng có khách tới, vào buổi sáng sớm như vậy lại khiến người ta cảm thấy có chút đột ngột, Đơn Cảnh Xuyên nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Một người phụ nữ trung niên cầm theo một cái túi, đang bắt đầu lấy tay gõ cửa, nhìn cũng thấy khí thế đầy hung hãn, khóe mắt anh giật giật, trong đầu hiện lên mọi loại suy nghĩ, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa.

Người phụ nữ trung niên liền phóng thẳng vào, tay chống nạnh quét mắt nhìn anh một cái, lạnh lùng nói, “Cố Linh Nhan đâu?!”

“Bác gái bác khỏe không, Nhan Nhan cô ấy còn đang ngủ.” Đơn Cảnh Xuyên không kiêu ngạo không tự ti, không có chút dáng vẻ hoảng hốt nào.

Đối phương hung hăng lườm anh một cái, cất bước hướng thẳng về phía phòng ngủ.

Lúc Đơn Cảnh Xuyên theo vào, Cố Linh Nhan đã nhảy xuống đất, tóc tai bù xù hét lên: “Cao Kỳ Kỳ đầu óc bà bị súng bắn hỏng à! Không thấy tôi đang ngủ sao! Sáng sớm chạy tới đây để cầm túi đánh tôi à?!”

“Tiểu súc sinh mày câm miệng cho tao!” Cao Kỳ Kỳ thở hồng hộc nhặt túi xách trên mặt đất lên, dùng tay chỉ vào cô, hét: “Bây giờ mày to gan rồi! Không đến trường cũng không về nhà! Con mẹ nó mày mười chín tuổi liền bắt đầu sống chung với đàn ông rồi! Rồi sao, chừng hai năm nữa thì trực tiếp chuẩn bị ở bên ngoài sinh cháu cho tao à?!”

Lúc đầu người Cố Linh Nhan đã không quá dễ chịu, Đơn Cảnh Xuyên ở bên cạnh nhìn sắc mặt cô càng ngày càng trắng, cuối cùng không nhịn được đi lên trước nhẹ nhàng ôm cô về giường, cố gắng khiêm tốn lễ độ ngẩng đầu nhìn Cao Kỳ Kỳ: “Bác gái, cháu là bạn trai của Nhan Nhan, chưa kịp nói gì với bác là lỗi của cháu, trời lạnh nên cháu sợ Nhan Nhan ở trường học bị cảm lạnh, cô ấy ở đây cũng là ý của cháu, cháu xin lỗi bác.”

Dường như cả mái tóc ngắn quăn xù của Cao Kỳ Kỳ đều muốn dựng thẳng lên, trầm mặc hai giây bà liền đập cái túi nặng nề lên vai anh, giọng nói bén nhọn: “Cái đồ bạn trai vô dụng, bây giờ mày cút ra ngoài cho tao, tao dạy dỗ con gái của tao, cái này hoàn toàn không tới phiên mày nói chuyện!”

“Chính bà ngày nào cũng tìm đàn ông ở bên ngoài tôi đều không nói, tôi quang minh chính đại ở cùng bạn trai tôi thì liên quan gì đến bà?!” Cố Linh Nhan nóng nảy, đứng dậy ôm lấy bả vai Đơn Cảnh Xuyên, quay đầu mắt đỏ hồng hét về phía Cao Kỳ Kỳ.

“Tao đếm tới ba.” Cao Kỳ Kỳ khoanh tay lạnh lùng nhìn Đơn

Loading...

Xem tiếp: Chương 35: Chương 32

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hồ Ly Trùng Sinh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 61


Vô Tâm 2

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 32


Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60



Em Độc Thân, Em Quyến Rũ

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 7