Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Không Phải Em Không Yêu Chương 42: Chương 39

Chương trước: Chương 41: Chương 38



Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Dọc theo đường đi, Phó Chính lái xe chạy như bay. Nhìn qua lớp kính phản quang, thấy người ngồi trên ghế phụ bên cạnh không nói một lời, anh nhíu mày, cầm bình nước đưa cho Thiệu Tây Bội.

Cô hơi giật mình, có nhìn qua nhưng không liếc anh một cái, chỉ vẫy tay nhẹ.

Vẻ mặt “không sống không chết”* này của cô rất hợp với cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Tiêu An. Phó Chính hoàn toàn không thể hiểu hết, ánh mắt anh đằng sau thấu kính lạnh hẳn đi, “Má nó”. Phó Chính vứt bình nước ra phía sau xe, xoay vô lăng rất mạnh bạo, xe đi loanh quanh rồi chạy về phía trước nhanh hơn.

*Không còn sức sống, sinh lực

Xe chạy đến cửa của tiểu khu* thì ngừng lại. Không đợi anh nói chuyện, Thiệu Tây Bội đã chậm rãi tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe. Phó Chính nhìn bóng lưng cô trong đêm mà cố nén giận trong lòng. Anh đạp mạnh chân ga, rẽ ngoặt rồi lái khỏi đó.

*Tiểu khu – một khu vực nhất định trong nội ô thành thị, tương đối độc lập, có rất nhiều cư dân sinh sống ở đây có thể xem như một khu cư trú, khu chung cư

Trong đầu cứ ong ong nhưng nhức, Thiệu Tây Bội lấy chìa khóa trong túi xách ra, sắc mặt khá nặng nề, cô bước vào thang máy để lên lầu.

Căn phòng vừa im ắng vừa tối đen cả một vùng. Thiệu Tây Bội rõ ràng là chẳng hề mở đèn. Cô tiện tay ném túi xách từ ngoài cửa vào, bước tới phòng ngủ rồi trực tiếp ngã xuống giường.

***

Ngoại trừ đôi vợ chồng Đơn Quần đang ở thành phố R, người của nhà họ Đơn đều có mặt đầy đủ. Bên ngoài phòng bệnh, đám đông đen kịt đến mức dọa người. Cố Linh Nhan đến cùng với Đơn Cảnh Xuyên, dường như hơn phân nửa ánh nhìn của mọi người ở đây đều hướng về phía cô.

Hiện tại, tình huống của ông Đơn vô cùng khẩn cấp, Đơn Cảnh Xuyên lại lo lắng nếu người khác đưa cô về. Phía bên kia, Cao Kỳ Kỳ đã gọi vài cú điện thoại thúc giục, giọng bà lớn đến mức khiến mọi người xung quanh nghe rõ một hai, Đơn Cảnh Xuyên vẫn luôn kiên nhẫn trả lời, khiến cho Đơn Lợi và Cù Âm đứng ở bên cạnh nhìn mà nhíu mày.

Ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác khiến Cố Linh Nhan không thoải mái, cô đành phải kéo góc áo của bạn trai, nhỏ giọng nói với anh.

"Sao thế?" Anh quét mắt nhìn ra xung quanh, sau đó cúi xuống sờ đầu cô, “Anh đã nói với mẹ em rồi, đợi đến khi biết tình trạng của ông nội xong, anh sẽ đưa em về nhà, sẵn tiện giúp bà ấy mua một vài thứ luôn.”

Dù sao thì Cố Linh Nhan cũng còn biết nặng nhẹ, thấy anh nhíu chặt hàng mày, cô không nói gì thêm nữa, ngay cả di động cũng chẳng lấy ra chơi, chỉ gật đầu ngoan ngoãn.

"Nhan Nhan." Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó đáng thương của cô mà cảm thấy không đành lòng, cố gắng dịu giọng, nói khẽ, “Em đến nói chuyện với bà nội, được không?”

Tuy rằng bà Đơn bình tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy đôi tay đặt trên đùi của bà run run.

Loading...

Xem tiếp: Chương 43: Chương 40

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Không sụp hố sao yêu được em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Mộng Ảo Thần Vực

Thể loại: Võng Du, Đô Thị, Khoa Huyễn

Số chương: 12


Nữ Hoàng Bi Kịch

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 59


Hy Vọng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60


Cây tỏi nổi giận

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 31