21 Mộ Dung Phong đi xem bố phòng nên về hành dinh rất muộn. Căn phòng cũ kĩ ảm đạm. trong phòng khách bật đèn,dưới chiếc chụp đèn màu trắng đục, ánh sáng tỏa ra một quầng vàng tối mờ mờ,đồ dùng đều là gỗ lê kiểu cũ, hoa văn trạm trổ lồi lõm, dưới ánh đèn càng đượm không khí cổ xưa.
22 Vì đã vào đông chiến sự ngày càng cấp bách. Thừa quân tuy đánh đến thành Càn Bình, nhưng vì chính phủ nước ngoài ra mặt, nên không thể không tạm đình chiến, chỉ bao vây Càn Bình, cuộc điều đình do chính phủ nước ngoài bắt đầu đàm phán.
23 Vì lúc đi quá vội ,Tĩnh Uyển chỉ đem theo ít hành lý tùy thân, như quần áo đồ dùng các loại. Tuy thế vẫn là Hà Tự An đích thân đưa cô đi,từ Phụ Thuận đi xe riêng đến thẳng Khinh Xa, sau đó từ cảng Khinh Xa đi tàu hỏa về phía Nam đến Huệ Cảng chuyển sang đi tàu biển.
24 Tĩnh Uyển mơ mơ màng màng thiếp đi giây lát,nhưng lập tức tỉnh dậy. Sau lưng cô mồ hôi nhễ nhại,tàu vẫn ầm ầm lao đi,đường sắt phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch tay cô ấn vào ngực.
25 Vì trong phòng khá ấm nên băng dính trên cửa sổ dần tan,từng vệt từng vệt lặng lẽ rơi xuống. Tĩnh Uyển ngủ ở đó,cơ thể đã cứng đờ,cô biết trời đã sáng,rèm cửa không kéo kín,trên cửa sổ đều là hơi nước,mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ bên ngoài.
26 Sau ngày hôm đó ngày nào anh cũng đến thăm cô. Chớp mắt đến tết ông Công ông Táo. Ngày hôm đó tuyết rơi lác đác không ngừng,tiếng pháo của người người nhà nhà truyền đến.
27 Lúc Chu Cử Luân nhận được điện thoại là đã bảy,tám giờ sáng. Thư kí riêng trực ban Uông Tử Kinh vô cùng lo lắng nói: “Tối qua Doãn tiểu thư bỏ trốn rồi,Cậu sáu đang nổi trận lôi đình,đuổi hết tất cả cảnh vệ trực ban,ngay cả đội trưởng Thẩm cũng bị liên lụy,đến bây giờ vẫn đang điều tra ai đã thả người,e rằng sẽ xảy ra chuyện”.
28 Vì tổ chức tiệc hỷ nên trong đại soái phủ ngay cả các cành cây cũng treo đầy cờ màu,trang trí vô cùng đẹp mắt. Sau lễ đường có một sân khấu kịch,vì vị trí không đủ rộng cho nên nhấc tạm cổng ra sau,sau đó đưa đường dẫn hơi ấm vào,xung quanh cổng đặt vô số chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ,chiếc cổng đó được không khí ấm phả lên,khí xuân mơn mởn,hương hoa kèm theo hương phấn son,rực rở sắc màu,muôn hình muôn trạng trong tiếng nhạc véo von trên sân khấu.
29 Lúc tan khách đã là ba giờ sáng,mùa đông đêm dài,đến bảy giờ sáng trời vẫn tối mù mù. Trình Cẩn Chi tuy được giáo dục theo lối phương Tây,nhưng trên thế giới không có đạo lý cô dâu mới ngủ nướng,huống hồ đến giờ Mộ Dung Phong vẫn chưa về,cô ngủ hai ba tiếng rồi trở dậy.
30 Nhà giam Hổ Tử Khẩu vốn là nơi giam giữ trọng phạm quân sự,Nghiêm Thế Xương bị giam mấy ngày,không ăn,không uống dường như đã suy sụp. Anh nằm trên chiếc giường gỗ cứng,hễ nhắm mắt lại là lập tức trở về với cái đêm đông lạnh thấu xương đó:vô số hoa tuyết từ trên trời rơi xuống,từng bông nhẹ nhàng rơi xuống đất,còn khuôn mặt nhợt nhạt của cô không chút máu.
31 Tám năm sau, Trĩ Viên, Ô Trì. Vẫn là thời tiết đêm xuân,chiều có trận mưa nhỏ,đến lúc hoàng hôn ráng chiều phía Tây đã thấm đẫm nữa bầu trời,ánh mặt trời chiếu xiên xuống cây chuối tây trước cửa,xòe ra những chiếc lá non mơn mỡn,màu xanh mềm mại đó dường như khiến cả rèm cửa cũng ánh thành màu xanh.
32 Mùa xuân Ô Trì vốn là mùa mưa,chiều lại mưa tiếp,mưa tuy không lớn nhưng rả rích nên hơi lạnh. Tĩnh Uyển đi ra khỏi bách hóa,lái xe xa xa đã cầm ô ra đón,cô mua rất nhiều đồ,sau khi lên xe hơi thất thần,lúc lâu sau mới phát giác: “Ông Trương đây không phải đường về nhà”.
33 Tĩnh Uyển về đến nhà quần áo đã ướt một nửa, người hầu gái vội vàng lấy quần áo cho cô thay, cô thay xong cơ thể vẫn hơi run. Tín Chi tự tay rót cho cô tách trà nóng,cô cầm tách trà nhấp một ngụm mới trấn tĩnh lại.