21 Tay dùng sức kéo tay nắm cửa, cửa vẫn không nhúc nhích, bên ngoài im ắng, không có nửa điểm động tĩnh, giống như bản thân đang ở trong lao tù, vẻ mặt Đường Y Y âm u.
22 Một người Mỹ tóc vàng mắt xanh anh tuấn, anh mặc quần áo gió màu xám sẫm, giày da chế tác tinh tế, giờ phút này đang ngồi uống cafe, phong thái thoải mái tùy ý, chẳng hề câu thúc.
23 “Em còn ở đó làm gì?”
Nhìn người con gái hoàn toàn không coi lời nói của anh ra gì, Tần Chính nổi cơn giận dữ – “Tôi nói tôi muốn đi tắm.
24 Bóng đêm làm cho các giác quan càng thêm nhạy cảm, dù tiếng động rất nhỏ thì âm thanh cũng phóng to lên, xuyên qua không khí, lúc chui vào màng nhĩ thì âm vang thêm mấy lần.
25 Đường Y Y biết Đường Chính chỉ làm tiểu phẫu, vừa không bị liệt nửa người, vừa không bị nửa chết nữa sống. Cô đến bệnh viện chỉ làm bản thân thêm ngột ngạt, ngoài ra không có tác dụng nào khác, nên dứt khoát tiếp tục ngủ.
26 Thành phố Y, chung cư Hoa Sen.
Tôn Viễn bước lên lầu năm, vừa định lấy chìa khóa mở thì thấy một người đứng gần cửa, anh ngẩn người.
27 Xe chạy được nửa đường, dừng lại ở một góc khuất không người, Thạch Tiến và Lục Sơn mở cửa xe bước xuống, đi ra xa xa.
Hai người một đứng một ngồi bên cạnh.
28 Trên đường xe cộ tới lui nối liền không dứt, biển người trong thành phố bắt đầu khởi động, lớp lớp khác nhau tụ tập về một hướng hay tản ra hướng khác.
29 Người con gái nằm trên giường khép hai chân lại, tay để hai bên hông, chìm vào giấc ngủ an tường.
Một tay chống cạnh giường, Tần Chính cúi người, chóp mũi hai người chạm nhau, hít lấy hơi thở ấm ấp của nàng.
30 Âm thanh Tần Chính vang lên, kèm theo tiếng thở dài thương cảm – “Có phải em cảm thấy khổ sở, bi thống, tuyệt vọng?”
Cô gái nằm trên giường nhắm mắt lại.
31 Bão tuyết xóa đi mọi dấu vết, im hơi lặng tiếng phủ cả thành phố thanh một màu trắng bạc.
Tần Chính lái xe rất nhanh, loại tốc độ mà bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn khiến cho mọi thứ văng ra ngoài, người chết xe hỏng.
32 Đường Y Y và Lưu Đình Vân bước ra từ toilet, chỗ ngồi trống không, không có người.
“Đi rồi ?”
Mặt mày Lưu Đình Vân hớn hở, Đường Y Y lại cảm giác có một tia không tầm thường trong chuyện này.
33 Khi Tần Chính từ lầu hai nhìn xuống, Đường Y Y đã biết, cô mân mê ly rượu hớp một ngụm, thần thái tự nhiên.
Khí áp xung quanh cô thấp dần theo bước chân Tần Chính khi anh đến gần cô, những người xung quanh bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón anh bước qua, một mực cung kính trong từng tiếng nói – “Tần tiên sinh.
34 Sau đêm hôm đó, Tần Chính biến mất.
Một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi còn chơi trò mất tích.
Không biết là làm lẫy cho ai nhìn.
Đi trốn, trốn tránh chuyện gì?!
Hay là muốn làm cho ai hoảng hồn?
Dù sao người đó cũng không phải Đường Y Y.
35 Đường Y Y đảo mắt nhìn phố xá xung quanh, cô ngồi uống café cùng với Hoàng Tiêu.
“Chị Y Y, chị ở thành phố C này bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm. ”
Đường Y Y khuấy café, tâm tình nhàn nhã.
36 Đường Y Y đi nửa đường thì bị mấy chiếc xe khác tiền hậu giáp kích, lúc đó cô biết Tần Chính đã trở về từ Thu Thủy Sơn Trang.
Đi không nói một tiềng, về cũng như vậy.
37 Ngồi trên máy bay, Đường Y Y cầm quyển tạp chí lật vài trang – không có gì để xem.
Cô dựa người vào thành ghế, chuẩn bị ngủ một giấc
Một cánh tay lớn luồn qua người cô từ phía bên trái, bàn tay chạm vào quần áo, ma sát lên eo cô, lông mày cô nhíu lại, khe rãnh chưa kịp hằn sâu trên trán đã biến mất không thấy bóng dáng.
38 Đường Y Y đang ở Thiên Thai, bên cạnh là Lý Mi, hai người nằm ở lan can tiêu thực.
“Y Y, từ khi bệnh viện nhi đồng chuyển đến tiểu khu bênh cạnh của chúng ta, giá nhà ở tăng liên tục, gần nhất đã tăng thêm ba vạn.
39 Đường Y Y đang ở Thiên Thai, bên cạnh là Lý Mi, hai người nằm ở lan can tiêu thực.
“Y Y, từ khi bệnh viện nhi đồng chuyển đến tiểu khu bênh cạnh của chúng ta, giá nhà ở tăng liên tục, gần nhất đã tăng thêm ba vạn.
40 Bước xuống lầu, gió lạnh ập vào người Đường Y Y, cô tức giận đến mức đứng liểng xiểng.
Cho đến khi gió thổi làm bản thân tỉnh táo lại, cô phân tích thấu triệt tình hình hiện tại.