21 CHAP 21 Trong suốt hai tháng sau đó,Linh sống chung với gia đình của người phụ nữ. Bà tên là Ngọc Thanh,43 tuổi. Có chồng tên Minh Vương,49 tuổi,là tổng giám đốc của một công ty bất động sản có tiếng.
22 CHAP 22 -Bà bán ở đây chắc lâu lắm rồi nhỉ? Trang lân la hỏi chuyện bà cụ bán nước. Cô có một linh cảm lạ về ngôi biệt thự đối diện. Và không chỉ có mình Trang,mà cả Quân cũng vậy.
23 CHAP 23 -Kể ra thì mình cũng may thật đấy!Lúc đó con mà không đau bụng thì bây giờ chúng ta đã không ngồi đây để mà ăn uống với nhau được…đúng là trong cái rủi có cái may! Bà Thanh mỉm cười nhìn Linh.
24 CHAP 24 Cậu nhóc cõng Linh lên tận phòng y tế của trường. Và cho đến tận khi hai đứa đứng trước cái giường trắng tinh trong phòng rồi,vẫn chẳng có ai nói gì.
25 CHAP 25 -Katie còn nhớ anh không? Cậu ấy cười nhẹ nhàng, đôi mắt trìu mến nhìn Linh. Cô nhóc cũng mỉm cười đáp lại. Nhưng có vẻ cậu ấy chẳng muốn kết thúc cuộc trò chuyện tại đây,và cả cô bé cũng thế : -A….
26 CHAP 26 “Huỵch. . ” -Lại là mày!!! Tiếng thét chói tai xé ngang dãy hành lang tĩnh lặng. Linh giật thót mình,run lập bập quay đầu lại. Thì ra cô nhóc vừa mới chạy ngang qua chỗ con nhỏ đang đứng,và vô tình quệt nhẹ vào vai nó.
27 CHAP 27. Người đặc biệt. May mắn cho Linh,cô bé trở lại nhà trót lọt vào lúc mười hai giờ ba mươi tám phút. Cả nhà không ai biết rằng Linh đã ra ngoài, ít nhất đó là suy nghĩ của Linh.
28 CHAP 28 Ngày 23 tháng 12 năm 2010… Giáng sinh năm nay đẹp lạ… Ở xứ sở Kangkuru này…có tuyết và thời tiết rất lạnh… Linh thích mùa đông…thích tuyết…thích gió…thích cái âm u rợn người của mùa đông… Trước đây cô chưa từng được nhìn thấy tuyết… Nhưng giờ đây nó đã ở trong tay cô…ngọt ngào và lạ lẫm…vẹn nguyên cảm giác tươi mới… … Mùa đông ở Việt Nam năm nay chẳng có gió,chẳng có bão cũng chẳng có lạnh… Có lẽ mùa đông đã theo chân Linh đi mất rồi… Noel không lạnh…chẳng thích… ---------------------------------------------- -Ngày mai là giáng sinh rồi…Katie à…cậu có dự định gì không? Sar và Linh đang đi bộ trên con đường đến trường.
29 CHAP 29 Linh lặng người…cảm giác như bị điện giật, đến từng tế bào sống trong cơ thể… Hai tay tê rần…trắng bệch…lạnh buốt… Những con chữ nhảy nhót trong đầu cô bé.
30 CHAP 30 -Vũ Hoàng Linh… “…” Tiếng gọi của cậu rơi tõm vào khoảng không vô định,chẳng có lời đáp lại,chỉ có một ánh mắt tưởng như sắp sụp xuống ánh lên những tia bàng hoàng…khuôn mặt cô ấy xanh xao nhợt nhạt,cơ thể mỏng manh như tan vào trong bão tuyết… -Cuối cùng cũng tìm được cậu!.
31 CHAP 31 Thật sự thì thời tiết chưa đủ lạnh để hồ nước có thể đóng băng… Nhưng cái buốt giá đó đủ để khiến một con người đổ bệnh… -Tôi ghét cậu! Linh quắc mắt lườm cậu.
32 CHAP 32 -Trước đây thì có,nhưng bây giờ không còn nữa…tôi ném nó đi là bởi vì tôi không muốn cậu phải suy nghĩ về những ký ức xưa cũ…hãy quên tôi đi,ok?Hãy nói với tôi rằng cậu không hề yêu tôi…Câu nói đó với cậu chẳng phải quá dễ dàng hay sao?Thật lòng thì cậu cũng đâu có yêu tôi… Chưa bao giờ tôi thấy đau đớn như giây phút này… Ha,Trịnh Thanh Phong,rốt cuộc cũng chẳng hề có chút tình cảm gì với tôi.
33 CHAP 33 Hôm nay tôi đi dạo phố,cuối cùng thì cũng sắp rời xa nơi này rồi,dù tôi sống ở đây chưa được bao lâu,và tất thảy mọi thứ đều dở dang quá đỗi,nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ ngọt ngào quá!Những người tồn tại trong khoảng kí ức từ khi đến đây tòan là những người đặc biệt,chỉ tiếc là chẳng còn cơ hội để tiếp tục tình bạn.
34 CHAP 34 Tôi nhấc vali hành lí của mình lên,chuẩn bị rời khỏi sân bay. Chợt có một bàn tay nắm lấy tay tôi,một đôi môi mỉm cười với tôi. -Đi với anh. Có được không? Ken nháy mắt với tôi,tôi bật cười thành tiếng rồi nhe răng tinh nghịch : -Anh lại đi đánh nhau chứ gì?Em biết anh rồi, đầu gấu nhất xóm…=)) Ở bên cạnh anh,giây phút nào cũng được cười thật vui,y hệt như cái thời ấu thơ ở bên cạnh Thanh Phong vậy! -Em hỏi thật đấy,anh định đưa em đi đâu?Nói trước là em hơi bị đanh đá đấy nhá! Tôi đấm nhẹ vào vai anh,nhếch môi và lừ mắt nhìn anh,còn anh chỉ phá lên cười sảng khoái,nụ cười ngây thơ kỳ lạ… Phong?Có phải Phong không? Bóng hình ấy chỉ vụt qua đôi mắt tôi rồi hoàn tòan biến mất.
35 CHAP 35. Tôi tạm biệt anh tại bến xe buýt. Anh còn đòi đưa tôi về bằng được,và tôi cũng từ chối bằng được,chả ai chịu ai,thế nên tôi nhảy tót lên một cái taxi chạy mất.
36 CHAP 36 Nhà tôi chắc lâu lắm rồi không có người sống. Đồ đạc vẫn còn nguyên,chỉ có đồ của Trang là không còn nữa. Tất cả được phủ một lớp bụi mỏng,xa xôi vô cùng.
37 CHAP 37 -. . . bạn. . . à. . . có thể dành một chút thời gian cho tớ được không?. Một cô bé. Cũng xinh xắn,không phải đẹp kiểu lấp lánh như Thanh Tiên,cô bé này mang một nét ngây thơ,đến độ hơi ngốc nghếch,nhưng không hề ngu,tôi khẳng định luôn.
38 CHAP 38 Trong một con ngõ nhỏ hẹp và sâu hun hút,đến độ chẳng thể nhìn được đầu bên kia,có những tiếng động u ám rợn người. Những giọng cười khả ổ,kèm theo đó là tiếng thét thất thanh đứt quãng vọng ra.
39 CHAP 39 Có số điện thoại rồi,có địa chỉ nhà rồi,có profile đầy đủ rồi,có cảm tình của con bé rồi,giờ chỉ cần một đòn ngất luôn,phải cho con bé hạnh phúc đến cực điểm rồi buông tay nó ra.
40 CHAP 40 -Tiên này,cầm lấy,Cacao tớ mới pha -Ừ,cảm ơn nhé. Và tôi cứ thế,cứ dịu dàng ân cần với con bé hơn một tháng trời,nó ở bên cạnh tôi lâu như vậy,ít nhiều cũng phải rung động.