41 Lần này Tống Vực đến thành phố B là quyết định theo cảm tính, không có bất kì sự chuẩn bị nào trước. Bấy giờ, khi chở Mục Táp về khách sạn cô đang trọ, anh mới biết chỗ này đã hết phòng trống.
42 Mục Táp đã nhiều lần đến thành phố B công tác. Nhưng lần nào cũng bù đầu bù cổ giải quyết công việc, nào có thời gian đi thăm thú, thưởng thức cảnh đẹp.
43 “Thả em xuống đi, em có chuyện muốn nói. ” Mục Táp vỗ nhẹ lồng ngực anh. Tống Vực nghe lời thả cô xuống, đem túi xách trả cô, tiện thể sửa sang lại áo khoác cho cô.
44 Về phòng ngủ, Mạc Tử Tuyền rề rà thay quần áo, lau sơ mặt mũi, buộc lại mái tóc bù xù. Sau, chị ta đứng trước gương săm se, đánh giá dung nhan bản thân.
45 Hai người về nhà, Mục Táp giả vờ thuận miệng hỏi:“Lúc nãy, anh và bố nói gì thế?”“Bố khuyên vợ chồng chúng ta hãy sống hòa thuận, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.
46 Ngoài cửa kính, sắc trời thuần màu đen thăm thẳm. Chiếc xe đâm xuyên màn mưa, lao đi với tốc độ chóng mặt, nhanh như chớp vượt qua hai hàng cây xanh um bên đường.
47 Quá trình ‘tâm sự’ của hai vợ chồng diễn ra rất sung và hăng, kéo đến tận trưa ngày hôm sau, Mục Táp vẫn nằm bẹp dí trên giường. Tống Vực rửa mặt xong đi tới, khom lưng vỗ vỗ mông cô: “Mặt trời nướng khét mông rồi kìa, dậy đi nào, heo lười.
48 Mục Táp ra ngoài, nhìn thấy Tống Vực đứng ngay đầu hành lang, một tay nhét túi quần, tay kia nâng lên nhìn đồng hồ: “Gần tối rối, chúng ta về thôi em.
49 Từ khi Mạc Tử Tuyền rời khỏi Tống gia, bà Tống chỉ một mình sống thui thủi trong căn biệt thư rộng lớn mà quạnh quẽ. Vậy nên, hễ rảnh rỗi là Mục Táp chủ động bảo Tống Vực chở cô về thăm hỏi, trò chuyện tâm sự với bà nhiều hơn.
50 Công ty của Tống Vực sắp cho ra trò chơi mới. Trước khi chính thức tung ra thị trường, Tống Vực ưu tiên đưa Mục Táp một tài khoản nội bộ để cô chơi thử.
51 Mục Táp những tưởng thời gian này, Tống Vực sẽ bận rộn để chuẩn bị cho buổi ra mắt trò chơi sắp tới. Nào ngờ, anh khá nhàn rỗi, ngày chủ nhật còn ngủ tới trưa trờ trưa trật.