41 Năm ấy, sau khi tiểu thế tử vừa kế thừa vương vị, tựa hồ cuối cùng cũng đã nhớ đến y, liền triệu hồi y từ trong quân đội trở về. Lúc này, hắn mới phát hiện ra khuôn mặt bánh bao trắng nõn nộn nộn năm nào giờ đây đã trở thành một khối than đá đen thui vì phơi nắng, thiếu chút nữa đã không nhận ra được.
42 Thiên y vô phùng: không chê vào đâu được
Nguyệt sắc thanh lãnh chiếu xuống thềm đá của tầng tầng lớp lớp cung điện nguy nga. Đêm lạnh như nước, màn sương băng lãnh càng làm cho không khí về đêm thêm phần tịch mịch.
43 Thụy Khải năm thứ hai mươi hai, Hoàng đế sau khi thu thú từ liệp cung trở về, vì trưởng Hoàng tử hữu khuy đức hạnh (đức hạnh thiếu sót), Thụy Đế đã hạ chiếu xóa bỏ quyền lợi tham gia chính vụ, trưởng hoàng tử bị giam ở trong cung, ngày càng kinh cụ bất an.
44 Vào khoảnh khắc Tiêu Sơ Lâu đi vào trong mật động ấm áp ấy, hắn rõ ràng cảm nhận được người nọ đang kịch liệt run rẩy, cả người cứng ngắc, nhưng sau đó liền lập tức thả lỏng ra, nhắm chặt lại hai mắt, nhận lấy sự tàn phá bừa bãi không ngừng nghỉ của hắn.
45 Mấy ngày sau đó, dưới đề xuất của Tiêu Sơ Lâu và Địch thái phó, Diệu điện hạ đã có vài lần đi diện kiến Thụy Đế, đều là lén lén lút lút, giữ kín không nói ra.
46 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Bức cung: bức vua thoái vị
Thụy Khải năm thứ hai mươi hai, Đông Huyền trưởng hoàng tử mất tích ngay trong quý phủ của mình, thống lĩnh Ngự lâm quân Minh Vinh bị đâm, cùng với Địch thái phó cũng không rõ tung tích.
47 Trình hoàng hậu vừa dứt lời, liền có người cầm giấy bút đã được chuẩn bị tốt đưa đến trước mặt Thụy Đế.
Đáng tiếc, Hoàng đế Đông Huyền cao cao tại thượng chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lật đổ hết, đối với vài tên kiếm thủ ở phía dưới đang xuất kiếm ra khỏi vỏ làm như không thấy.
48 Cơn mưa to đã dần dần nhỏ lại, sắc trời thế nhưng vẫn âm trầm như trước. Từng cụm mây đen che khuất ánh mặt trời đến không còn một kẽ hở.
Phản quân chém giết nhau đã tròn một ngày đêm, ai nấy đều tinh bì lực tẫn, nhưng mà thành quả thắng lợi đã gần ngay trước mắt, khiến bọn họ tạm thời quên mất mệt mỏi, anh dũng tiến công không ngừng.
49 Dưới công kích như hồng thủy của phản quân, sĩ khí của Cấm vệ quân và Ngự lâm quân trong cấm cung càng ngày càng xuống thấp.
Cung tiễn vốn đã cạn kiệt, lưỡng quân khó mà bì được, đành phải đánh trực diện.
50 Thụy Khải năm thứ hai mươi hai, Đông Huyền Nhị hoàng tử suất lĩnh Ngự lâm quân từ Phật Linh Sơn trở về Đế đô, tụ hợp lại với số Cấm vệ quân còn sót lại.