21 Quý Ngôn không dám trở về gặp Tần Vị, nhưng cũng không thể bỏ Tần Vị lại. Cuối cùng nhìn Quý Trạch lái xe đi rồi, Quý Ngôn cứ thế ngồi trong góc bãi đỗ xe chờ đợi, sau đó mẹ Tần Vị xuống, vành mắt vẫn đỏ khuôn mặt vẫn tiều tuỵ.
22 Quý Ngôn không biết Tần Vị rốt cuộc có nghe thấy lời anh nói hay không, nhưng Tần Vị đã một đêm chưa ngủ.
Người đàn ông kia chỉ ngồi ngây ra đó, lẳng lặng nhìn tranh.
23 Mẹ Quý Ngôn mất vào mùa đông.
Quý Ngôn đứng trong bệnh viện, cứ thế ngồi ngây ra trên băng ghế lạnh như băng, vừa ủ rũ vừa tuyệt vọng.
Lần đầu tiên Tần Vị lên giường với Quý Ngôn cũng là vào ngày này.
24 Ngày tổ chức triển lãm tranh của Quý Ngôn thoáng chốc đã đến.
Ngoài sự tưởng tượng của Quý Ngôn, nơi tổ chức triển lãm rất rộng, quy mô cũng rất to, ánh đèn cam, bức tường vàng, sàn nhà trơn, mỗi bức tranh đều được đóng khung cẩn thận treo trên tường, còn có ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống từ đỉnh bức tranh, khiến mỗi bức tranh đều trơ nên nổi bật.
25 Triển lãm tranh kết thúc, Quý Ngôn không về cùng Tần Vị, mà trái lại đi theo Quý Trạch.
Tổ chức triển lãm tranh xong, vẻ mặt Quý Trạch càng thêm lạnh lùng cô đơn, cứ thế đứng một mình trong sảnh triển lãm xem tranh của Quý Ngôn, bóng lưng cô đơn bị ánh đèn kéo ra rất dài.
26 Quý Ngôn không thích vẽ tranh.
Một nhà ba người, chỉ thiếu mỗi người cha, mà ba anh rời xa gia đình là vì tìm kiếm nghệ thuật.
Vì vậy, Quý Ngôn không thích nghệ thuật – thứ đã mang ba đi.
27 Đợi đến khi Quý Ngôn trở về chỗ Tần Vị, trời đã gần rạng sáng.
Bầu trời xanh đen gợn ra những tia sáng yếu ớt, Quý Ngôn bước từng bước trên đường, ngơ ngơ ngác ngác không biết đang suy nghĩ gì, dường như nghĩ rất nhiều, lại dường như không nghĩ gì cả.
28 Tần Vị cứ ngồi lặng như vậy trước đồng hồ quả lắc, đôi mắt trống rỗng chán chường nhìn từng giây từng phút trôi qua trước mắt mình.
Trong trí nhớ của Tần Vị, đoạn thuộc về Quý Ngôn kia hoàn toàn trống rỗng.
29 “Tần Vị, dậy! Còn không dậy bữa sáng sẽ thành bữa trưa đấy. ”
“Quý Ngôn… Ngủ cùng tôi một lúc nữa đi. ” Nghe âm thanh quen thuộc gọi mình vang lên bên tai, Tần Vị nằm ườn trên giường, ôm chặt người trong lòng, duỗi đầu dụi một cái, buồn ngủ nói, còn mơ màng định hôn vài phát.
30 Sau khi Mạc Ngạn Thành đi, Tần Vị cứ thế ngồi ngây ra trong căn phòng hỗn độn nhìn quả lắc đồng hồ đung đưa, sau đó co ro ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
31 “Chính là nơi này. ” Người phụ nữ mặc đồng phục đen đi đến đây thì dừng lại.
“Cám ơn. ” Nguỵ Nguy gật đầu, sau đó rút tờ một trăm tệ trong ví da ra đặt vào tay người phụ nữ nọ.
32 Trời càng ngày càng lạnh. Đã qua cuối thu, trời về đêm cũng trở nên lạnh thấu xương.
Nếu như là anh trai, có lẽ anh ấy còn không muốn ra khỏi nhà luôn nhỉ.
33 “Quý Ngôn…”
Hô hấp của Quý Ngôn như nghẹn lại, Tần Vị ôm lấy eo anh từ đằng sau, thân hình vừa ấm áp vừa vững chãi. Hắn cứ thế gác cằm lên vai Quý Ngôn, sau đó nhẹ nhàng gọi tên anh, âm giọng triền miên quấn quít bên tai Quý Ngôn.
34 Quý Ngôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, lặng yên nhìn Tần Vị làm việc. Anh thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Tần Vị.
Nếu như là trước đây, Quý Ngôn chắc chắn không tin Tần Vị sẽ có ngày trở thành tổng giám đốc, mặc comple thắt caravat ngồi trong phòng làm việc to như vậy xem tài liệu, mà đã ngồi là sẽ ngồi thật lâu, thỉnh thoảng còn có nhân viên gõ cửa đi vào, công việc càng nhiều hơn.
35 Sau khi ăn xong bữa tối, thời gian cũng đã đến chín giờ, nhưng Tần Vị cũng không về nhà luôn, mà là rẽ vào siêu thị.
Quý Ngôn hồ nghi nhìn Tần Vị mua rau mua thịt, tuy thoạt nhìn giống như đang lựa chọn, nhưng Quý Ngôn biết người này chắc chắn không biết chọn thế nào, có khi chỉ đơn giản là đang so giá, sau đó cho rằng đắt hơn thì chắc sẽ ngon hơn.
36 Phòng Tần Vị vốn nằm trên tầng cao nhất khách sạn, sau khi Tần Vị phá tan tành căn phòng, hắn uỷ thác cho khách sạn toàn quyền sửa chữa. Một tuần lễ sau, phòng Tần Vị đã được thu dọn lại ổn thoả, nhưng điều khiến Quý Ngôn bất ngờ hơn cả chính là Tần Vị ấy thế mà lại mang tất cả tranh Quý Ngôn vẽ Tần Vị đi đóng khung rồi treo lên tường.
37 Kim đồng hồ quả lắc chỉ vào chín giờ sáng.
Quý Ngôn ngây ngốc nhìn đồng hồ, sau đó mê mang nhìn bốn phía.
Tần Vị đi rồi.
Lại là như vậy, Quý Ngôn nở một nụ cười sầu thảm.
38 “Tần Vị, tôi sắp kết hôn rồi. ”
Tần Vị sặc bia, ra sức ho sặc sụa, cả gương mặt đều đỏ lên, như thể nghe thấy chuyện gì đáng sợ lắm. Nhìn Thẩm Đình Thiên ngồi trên sô pha, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc, Tần Vị kinh ngạc đến há hốc miệng.
39 Ngày từng ngày cứ thế trôi đi không nhanh không chậm, nhưng đối với Tần Vị mà nói, tháng này thực sự là bận đến sứt đầu mẻ trán.
Tần Vị vừa bận làm công tác tổng kết cuối năm, lại còn vừa phải lo liệu chuyện ép hôn của Thẩm Đình Thiên.
40 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con muốn… ở một mình một lúc.