21 “Ngươi thực hiện rất tuyệt đi!” Vô Minh nhỏ giọng nói.
“Hừ, trêu đến ta, lấy một kính mười. ” Vu Nguyệt Khánh bên môi là một mạt tươi cười quỷ mị như có như không làm cho Vô Minh phát lạnh, không hề nói một lời, lĩnh Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại đi đến đại điện.
22 “Vu Nguyệt Khánh, ngươi cũng tới nhà của ta có được không? Nói không chừng có thể uống rượu mừng đi!” Hùng Đại quay đầu lại nói liên miên.
“Không cần, ta sẽ quay về Vu Nguyệt Minh, không hề đến Trung Nguyên nữa.
23 Một buổi sáng tinh mơ, Hùng Đại liền tỉnh. Trộm liếc mắt ngó sang Vu Nguyệt Khánh còn đang ngủ say ở một bên, nhẹ tay nhẹ chân chạy xuống giường, mặc quần áo tử tế lập tức hướng gian phòng của mình chạy tới.
24 “Chúng ta cũng không phải người hầu của bọn họ, mới sáng sớm giúp bọn hắn làm chuyện này để làm chi a?” Bất mãn nhỏ giọng nói. Theo đó là một tia thanh âm chạm đất rất nhỏ, một tiếng nói khác: “Đừng như vậy, ngươi xem Hùng Đại thật quá đáng thương, một cái đầu to như thế lại bị ăn sạch sẽ, ai! Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước chúng ta nên hảo hảo khai thông hắn.
25 Một bóng người mượn đêm tối che dấu, lặng lẽ chạy vào Thất Tinh cư, nhìn hắn nện bước trầm ổn nhẹ nhàng, mà đối với hoàn cảnh của nơi này tương đối quen thuộc, bằng không sao có thể dễ dàng đi qua mấy tòa tiểu viện đang mở mà không bị ai phát hiện, đi tới Thiên Hành Cư mà Phù Dật Kiếm ở.
26 Vu Nguyệt Khánh không phải không thừa nhận hắn có tư tâm, để người đàn bà kia đem lời nói cho hết, đơn giản là muốn cho Hùng Đại sớm thanh tỉnh một chút.
27 “Ngươi xác định hắn chính là nội gian?”
Vô Minh gật đầu: “Chẳng qua mạc hậu lão Đại ta còn đang hoài nghi, theo dõi hắn nhiều ngày như thế, chỉ biết là võ công của hắn phi thường tốt.
28 “Hắn sao rồi ?”
“Đã muốn ổn định lại !” Hùng Đại lau mồ hôi, thở hắt ra nói: “Chẳng qua, Vô Minh, ngươi sao quan tâm sư huynh của ta như thế? Ngươi là một đạo sĩ…”
“Trời ạ, ngươi còn không có phát hiện?” Vô Minh thấm chút nước đem dịch dung phấn tẩy đi: “Hiện tại biết ta là ai đi!”
“Hàn Thác? Ngươi…” Hùng Đại chỉ vào Hàn Thác, vẫn là nửa ngày không thể tin được Vô Minh chính là hắn.
29 Hôm sau, buổi trưa.
Hàn Thác mới vừa uy Vũ Văn Triệt uống thuốc xong, Vu Nguyệt Khánh liền đẩy cửa vào.
“Ngủ một đêm, tinh thần tốt hơn nhiều đi?”
“Ân!”
“Ngươi ngủ đi, ta sẽ không chậm trễ các ngươi lâu lắm đâu!” Vu Nguyệt Khánh ngồi vào ghế: “Ngày đó ngươi có nhìn thấy cái gì không?”
Vũ Văn Triệt lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hắn ra tay rất nhanh, khinh công cũng tốt lắm, ta phát hiện hắn đứng ở phía sau ta khi hắn ra tay đánh ta ngất xỉu.
30 “Hùng Đại, muốn đi ra ngoài a?” Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Hàn Thác mở cửa hỏi.
“Phải a, dược của sư huynh sắp dùng hết rồi. ”
“Có thể đi vào chứ? Muốn cùng ngươi nói chút chuyện.
31 Thần sắc sắc bén, sát khí hỗn loạn, làm cho không khí lúc này như liệt hỏa điên cuồng gào thét, ngay tại lúc phong khởi vân dũng, Hàn Thác đập cửa mà ra, một thanh lợi kiếm hướng trên người Hắc y nhân đâm tới.
32 “Hắn sao rồi?” Thanh âm lãnh khốc từ trong miệng Vu Nguyệt Khánh thốt ra, nếu không phải nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, chỉ sợ còn có thể nghĩ rằng hắn không quan tâm đến Hùng Đại!
“Chỉ là bị kinh hách, ngất đi thôi.
33 Nắng chiều nhuộm thắm bầu trời, hồng quang toả ra bốn phía, Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại cứở suốt trong phòng cuối cùng cũng xuất môn.
“Ôi, trời của ta ơi, các ngươi cuối cùng cũng đi ra! Cho dù cùng xích loã gặp lại nhau cũng không cần cho tới hiện tại đi? Chúng ta đều sắp chết đói!!”
Mặt Hùng Đại đỏ hồng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta đi nấu cơm.
34 H! H! H!
Sau khi dùng xong cơm chiều, Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại trở lại gian phòng cách vách, vì ngày mai là ngày đã định diễn ra võ lâm đại hội.
35 Thật sự là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái a! Những lời này một chút cũng không sai. Tuy rằng trải qua một đêm triền miên, sáng sớm Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại tinh thần vẫn tràn đầy như cũ.
36 “Vu thánh chủ, ngươi sao có thể nói như thế chứ? Cho dù bọn họ có không đúng thế nào, uổng mạng như vậy cũng không tránh khỏi rất đáng thương, ngẫm lại thân nhân, bằng hữu của bọn họ, ai… Ngươi cư nhiên còn nói lời châm chọc?”
“Đúng vậy, quá mức quá mức!”
“Hừ, thật không hổ là người trong ma giáo.
37 Vu Nguyệt Khánh không vì lời nói của Huyền Nhược sở động, tiếp tục nói: “Kẻ giết chết Thiên Duyến đại sư, đồng thời cũng là người tản lời đồn về ‘Thương Nguyệt Thần Công’, đó là muốn khiến võ lâm trở nên rung chuyển bất an, bức ta mang thần công đến Trung Nguyên, tham gia võ lâm đại hội.
38 Trong mắt Vu Nguyệt Khánh tràn đầy hàn quang lãnh liệt, khí thế bức nhân làm Hùng phụ Hùng mẫu sợ tới mức hồn vía lên mây, Hùng Đại đau khổ cầu tình, hắn biết Vu Nguyệt Khánh chỉ là bởi vì phụ thân muốn đánh hắn cho nên mới tức giận.
39 “Vu Nguyệt Khánh, cho dù hắn là thuộc hạ của ngươi, ngươi cũng không thể đem hắn hại thành cái dạng này a!!” Huyền Nhược giả vờ bi thống nói.
“Hừ, ta hại thành cái dạng này? Trạm Lam, ngươi nhớ rõ minh quy phái ta? Kẻ phản bội sẽ bị chặt đứt gân tay gân chân, phế võ công, trục xuất khỏi Vu Nguyệt Minh.
40 Huyền Nhược tâm hung ác, tay cầm trường kiếm, lấy thiên huyễn đã cải biến đâm về phía Vu Nguyệt Khánh. Vu Nguyệt Khánh há phải là kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa đã cùng Huyền Nhược giao thủ một lần, lúc này lại ứng đối tự nhiên.