21 -Được rồi, chồng em tên Tống Nghiêm Tịch, vợ anh đã có rồi!- anh vui vẻ nhìn cô trả lời.
- Vậy anh nhanh về với vợ anh đi, còn ở đây làm gì? Tôi không muốn mình bị nói làm kẻ thứ ba đâu!- An Diệp Lạc bình tĩnh nói.
22 -Này! Anh không đi làm sao cứ dính lấy tôi vậy???- Trương Doanh khó chịu hỏi người nào đó đang cố gắng dựa dẫm vào vai cô.
- Tôi không đi làm nhưng có thể nuôi vợ cả đời!- người nào đó vô sỉ trả lời cô.
23 Sáng thứ bảy,
Tại biệt thự của Diệp Lạc Nguyên. . .
- Vợ, chúng ta đi thôi!- giọng của Tống Nghiêm Tịch từ dưới lầu vọng lên trên.
Trong phòng, An Diệp Lạc mặc trên người bộ trang phục đơn giản, cô đang ngồi trước gương, nhớ lại những gì diễn ra trong ba bốn ngày qua, từ khi cô trọng sinh đến giờ, cô cứ mơ mơ màng màng.
24 Tại khu trung tâm thương mại quốc gia. . .
Nơi hội tụ tất cả các công ty nổi tiếng đứng đầu tham gia đầu tư bao gồm tất cả các mặt hàng, trong khu thương mại này cũng có cổ phần đầu tư của hai người là Diệp Lạc Nguyên cùng Tống Nghiêm Tịch.
25 Bên trong khu thương mại.
Bốn người cùng nhau đi ngắm các khu vực bán các sản phẩm nổi tiếng, khi tới khu vực đồ trang sức, một chiếc lắc tay cùng một đôi bông tai xinh đẹp có gắn kim cương màu thạch anh thu hút ánh nhìn của Trương Doanh cùng An Diệp Lạc.
26 -Hả? Bà biết???
Mọi người nghe vậy liền vội hỏi người phụ nữ vừa lên tiếng, thấy mọi người hỏi mình, bà ta gật đầu nói:
- Biết! Mới mấy hôm trước tôi theo ông chồng đi tới nhà họ, cái cô đứng kia kìa tên là Diệp Lạc Nguyên, còn cô nằm dưới đất kia là Diệp Hi Nghi.
27 Trương Doanh quay lại nhìn, cô bất chợt đứng sững người. Điều đó khiến Phương Tiếu Quân bên cạnh chú ý, anh cũng đưa mắt nhìn về hai người một nam một nữ đang đến (Phương Tiếu Quân cách Trương Doanh một đoạn nhé!).
28 -À! Cám ơn hai người đã mời vợ tôi tới dự! Xe thì vợ tôi không cần mượn của hai vị đâu, bởi vì cô ấy không đủ tiền để mua xe giống của các vị. Chỉ có thể đi tạm chiếc xe Bugatti Vision GranTurismo thôi!
Nói xong Phương Tiếu Quân ôm ngang eo Trương Doanh rời đi.
29 - Ngày trước, khi cha mẹ em mất, em bị đưa tới cô nhi viện sống, cho tới khi em thi vào đại học, vừa làm vừa học. Ban đầu, cuộc sống của em chỉ có học và làm, tuy vậy em cũng không bao giờ thấy buồn.
30 Nghe tiếng chuông, An Diệp Lạc đứng dậy đi ra phía cửa, mở camera theo dõi lên nhìn, nhận ra người đứng ở ngoài cổng là ai cô không khỏi nhíu mày. Giọng người ngoài cửa vang lên:
- Chị, mở cổng cho em! Em tới thăm chị nè!
Nghe người đó nói, cô khẽ thở dài, nhân nút mở xong quay lại bàn ăn, mọi người thấy cô trở lại cũng không ai nói gì, chờ đợi người đi vào.
31 Nhẹ bước tới giường An Diệp Lạc, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô anh bật cười, anh khiến cô kinh ngạc tới vậy sao? Ngồi xuống giường, mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau, sau đó anh đưa tay khẽ vén làn tóc rối của cô.
32 Buổi sáng hôm sau,
Phương Tiếu Quân tới nhà Trương Doanh, nhìn cánh cửa đóng anh gõ cửa "cộc, cộc, cộc" ba tiếng vang lên. Chờ đợi mãi không thấy cô ra mở cổng Phương Tiếu Quân nói thầm:
- Không lẽ hôm nay đi làm sớm?
Nghĩ vậy, anh ra xe quay đầu xe chạy thẳng tới công ty R.
33 "Reng. . . reng. . . reng" khi cả bọn đang muốn làm nhục Trương Doanh thì tiếng chuông điện thoại của tên cầm đầu vang lên khiến hắn bực mình chửi rủa:
- Mẹ cha thằng nào phá niềm vui của tao!
Thế nhưng khi nhìn thấy tên của người đó, khuôn mặt hắn vội tái nhợt liền nhắc nhở bọn đàn em:
- Chúng mày! Im lặng cho tao, tả hộ pháp đang gọi đến!
Bọn đàn em nghe vậy, không thằng nào dám ho he nửa lời, thế nhưng Mạc Đinh cô ta không biết, thấy chúng dừng lại liền quát lên:
- Chúng mày còn đứng đó làm gì? Nhanh xử lý nó cho tao, tao bỏ tiền ra thuê chúng mày chứ không phải bỏ không!
- Im miệng! Muốn chết cả lũ hả?
Tên cầm đầu trong bọn chúng quát lên, ánh mắt như muốn giết người hiện lên khiến Mạc Đinh sợ hãi không dám nói gì.
34 Phương Tiếu Quân bước lại gần, nâng cằm Mạc Đinh lên, khiến cô ta đối diện với anh, nhếch mép Phương Tuếu Quân cười nói:
- Cô thuê người cưỡng bức Doanh Doanh, lá gan của cô rất lớn nhỉ?
- Em.
35 - Ồ! Làm sao tôi biết là cô ấy hẹn tôi?
- Nếu anh không tin thì cứ đi theo em sẽ biết rõ thôi!- tỏ vẻ không sao, Diệp Hi Nghi nói.
Lắc lắc đầu anh nói:
- Cô về đi! Tôi không quen cô!
- Anh thực sự không lo cho chị ấy sao? Vậy mà em cứ tưởng anh yêu chị ấy thật sự chứ?
Không nói gì, Tống Nghiêm Tịch bấm số, 5 phút sau ba người bảo vệ vào trong phòng anh:
- Thưa chủ tịch, chúng tôi đã tới!
- Tốt, nhờ các anh đưa cô này ra ngoài giúp tôi!
- Dạ!
Bảo vệ trả lời anh xong quay sang Diệp Hi Nghi nói:
- Mời tiểu thư rời khỏi đây!
- Tôi không rời! - Diệp Hi Nghi từ chối.
36 Anh im lặng nhìn họ nói chuyện với nhau, sau khi Diệp phu nhân cười chào anh xong thì bà ta rời đi, phòng khách hiện giờ chỉ còn hai người là Diệp lão gia và anh Tống Nghiêm Tịch.
37 Khẽ nắm chặt chiếc điện thoại, một giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lặng lẽ rơi trên khuôn mặt An Diệp Lạc, trong lòng cô nghĩ: "cũng may, cô chưa yêu anh nhiều, nếu không giờ đây cô lại lần nữa tổn thương nghiêm trọng, cũng may cô chỉ có chút tình cảm ít ỏi đối với anh, nên có thể nhẹ nhàng buông!".
38 Hai năm sau,
Tại nhà của hai người Vương Khải Thiệu và Triệu Hạ Nhiên, trong phòng cả hai người đang ngồi, dạo gần đây công ty của họ luôn luôn gặp phải những tổn thất nặng nề.
39 Trong phòng làm việc, An Diệp Lạc đang ky những hợp đồng trên giấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa "cộc. . . cộc" nhẹ vang lên.
- Mời vào!
Bước vào là nữ nhân viên, nhìn chủ tịch của mình cô nói:
- Thưa chủ tịch, Triệu phu nhân tới rồi ạ! Đây là chứng minh nhân dân của Triệu phu nhân!
Nói xong ữ nhân viên cung kính đưa chứng minh của Triệu Hạ Nhiên cho An Diệp Lạc.
40 Khi Triệu Hạ Nhiên trở về, cô ta rất vui vì nghĩ rằng mình đã có một chỗ dựa hái ra tiền. Khi nhìn thấy Vương Khải Thiệu liền vui mừng ôm hắn, nhìn thấy Triệu Hạ Nhiên cười vui như vậy, Vương Khải Thiệu cũng đoán ra được là cô ta đã vay được, vào trong nhà, Triệu Hạ Nhiên kể lại cho Vương Khải Thiệu biết tất cả.