101 - Chuyện gì vậy?
Phạm Nhàn biết chuyện tình khẳng định không hề đơn giản, nếu không Lý Hoằng Thành cũng sẽ không khẩn trương như thế, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Dàn nho nhà ngươi đổ rồi sao.
102 Nghe thanh âm càng ngày càng cao của bệ hạ, quần thần hoảng sợ, vốn bệ hạ cực kỳ ít nổi giận như vậy, càng ít thấy bệ hạ nghiêm khắc răn dạy Trần đại nhân như thế.
103 -Vâng!~ Trần Bình Bình cung kính tuân mệnh.
- Hai nữ thích khách đúng là môn hạ của Tứ Cố Kiếm?
- Vâng!
Hoàng đế bỗng nhiên nhíu mày hỏi:
- Tứ Cố Kiếm chẳng lẽ không tới báo thù, giết Phạm thị tiểu tử?
Trần Bình Bình cung kính đáp:
- Nhất đại tông sư, cũng có kiêu ngạo của mình, lúc này còn đang tiềm tu trong Đồng Di mộ kiếm.
104 Hai cỗ kiệu đồng thời dừng lại, kiệu phu cẩn thận buông tay côn trước, dường như rất giống với lúc Phạm Kiến gặp Trần Bình Bình, lặng yên không tiếng động mọi người rời ra xa xa.
105 Viên Hoành Đạo mặt nhăn mày cau, lại nghe thấy tể tướng ôn nhu nói rằng:
- Ta ở trong triều lâu lắm rồi, chẳng biết đắc tội với bao nhiêu người, chỉ có hai nam một nữ, nguyên vốn trông cậy vào Củng nhi có thể trở thành người tài, không ngờ tai họa lại tới như vậy, hiện giờ chỉ còn có Đại Bảo cùng Thần Nhi…Dù sao cũng phải an bài thỏa đáng một chút cho bọn chúng.
106 Chiếu thư của triều đình đã sớm phát tới Đông Di Thành, nhưng Đông Di Thành chỉ khiêm tốn khéo léo trả lời, dâng lên hòm lớn vàng bạc, nhưng không chịu thừa nhận việc ở trang viện dưới Thương Sơn có quan hệ với mình– dùng mông để nghĩ cũng đoán được đây chỉ là phép đối phó, vị đại tông sư chủ nhân kiếm cư Đông Di Thành trước hàng loạt chuyện xảy ra vẫn giữ nguyên thái độ kiêu ngạo, hơn nữa, vì hàng trăm con dân xung quanh Đông Di Thành không muốn mang đến họa binh đao, nên không thể làm gì khác hơn là lặng im.
107 Nhìn thấy Vương Khải Niên vẫn lẳng lặng đứng sau lưng Phạm Nhàn, nhận ra hắn không giống như các hộ vệ thường trong phủ, Đằng Tử Kinh thấp giọng chào.
108 Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, sương mù bồng bềnh nơi khe núi, mặt trăng đêm qua đã trôi dần sang phía bên kia điền trang. Mấy cỗ xe ngựa ở Phạm phủ không kinh động bất cứ ai trong điền trang, lẳng lặng tiến về Kinh.
109 Cung Điển chính là phó thống lĩnh đại nội thị vệ ngay bên cạnh Thiên tử, ngự tiền thị vệ. Hắn là sư đệ của Diệp Trọng – Khánh quốc đệ nhất võ gia Diệp gia đệ tử, bản thân mình còn là bát phẩm cao thủ hiếm thấy, đừng nói đến chuyện chiến đấu, Phạm Nhàn lần đó một đao chém đại thụ, là phải tranh thủ lợi dụng khi hắn còn đang chủ quan khinh địch ra tay đánh lén phủ đầu.
110 Sau khi uống mấy chén trà trong quán, huynh muội hai người thấp tha thấp thỏm lo lắng rời đi. Đi được một lúc đã thấy Vương Khải Niên đánh xe tới đón, biết thân phận người vừa ở đây đi ra, lại thấy vẻ mặt hơi kỳ dị đó, tâm tình không thể vui nổi, Vương Khải Niên cũng không dám dài dòng.
111 Trong đường yên tĩnh hồi lâu, cả hai đều không nói gì. Diệp đại chương quỹ sợ hãi không thể nói. Nội khố? Nơi này, năm đó, ông ta đã để ý… Tất cả tất cả đều là của tiểu thư lưu lại, đã mất đi biết bao nhiêu năm? Thế nhưng, triều đình làm sao lại cho phép mình tiếp cận sản nghiệp này lại một lần nữa?
Dường như đoán được suy nghĩ trong đầu hắn, Phạm Nhàn mỉm cười:
-Triệu các người nhập kinh là ý của ta, chỉ có điều các ngươi không được nhập vào thương giới, nhưng cũng chưa ai nói không cho phép các người lại một lần nữa tái tiếp nhận Diệp gia.
112 Trong phòng, các quan viên đang túm tụm một chỗ đọc báo, mặt trên viết rõ ràng mồn một những chuyện xảy ra ở phương Bắc, luôn luôn cập nhật kịp thời và chính xác các tin tức, báo của Hoàng cung xuất bản luôn hấp dẫn mọi người, huống chi ngay trên trang nhất đã đăng tin Khánh quốc thắng lợi.
113 Theo âm hưởng ấy, trước cửa Hoàng thất biệt viện trở nên yên tĩnh lạ thường. Khánh quốc tuy rằng thái bình lâu ngày, chiến tranh phương Bắc cũng chỉ là một vài tiểu nháo, nhưng dù sao khai quốc cũng chỉ có hơn mười năm, nên dân chúng rất thượng võ, Diệp Linh Nhi thân là con gái võ tướng thế gia, loan đao làm bạn bên thắt lưng cũng là chuyện thường.
114 Theo tính tình của Phạm Nhàn, đánh nhau xong tự nhiên sẽ quay về nhà, tìm các ma ma, thế nhưng ngàn vạn lần không ngờ được Phạm Nhược Nhược lại trừng mắt liếc mình.
115 Phạm Nhàn sẽ không trả giá, nhưng ở kiếp trước, khi mấy y tá xinh đẹp chăm sóc hắn một thời gian, đã nói với hắn, nữ nhân mua quần áo, giá cả toàn chém giá xuống tới một phần ba.
116 Nếu như là người trưởng thành mà chỉ có trí tuệ vài tuổi thì khi nói chuyện phiếm rất dễ sinh ra phiền chán. Nhưng Phạm Nhàn lại không giống như thế, kiếp trước Phạm Nhàn sống những ngày tháng cuối đời trên giường bệnh không thể nhúc nhích nổi tay chân.
117 Phạm Nhàn cười hắc hắc, cũng không phản bác cái gì, chỉ là cầm những ngón tay nhỏ dài của hôn thê trong lòng bàn tay mình mà vỗ về, tuy rằng hắn là xử nam hai kiếp, nhưng dù sao cũng là người hiện đại, những thủ đoạn nhỏ này, Lâm Uyển Nhi làm sao có thể chịu đựng được chứ.
118 Không thương không thương, không thương nào có được? Nhưng Phạm Nhàn thưởng thức thiếu phụ lấy làm vui, căn bản không thể biến thành Liễu Hạ Huệ được, ở sâu trong lòng đã có lửa.
119 - Chàng lén đưa ta ra đây, không sợ bị phát hiện sao?
- Bây giờ ngày nào nàng cũng ngủ thật nhiều, ngay cả mê hương ta cũng không dùng, xem chừng còn lâu mới tỉnh lại.
120 - Nhạc hay! Lời hay!
Nhược Nhược mỉm cười khen:
-Tang cô nương quả nghiên ca nghệ bất phàm.
Tang Văn nhận được tán thưởng từ nữ tài tử rất có tài danh ở kinh đô, cảm thấy rất vui sướng, hơi đỏ mặt thi lễ.