61 "Anh Lục, không phải anh muốn chia tay với em sao? Vậy sao anh còn muốn lên giường với em?" Quả Quả gối lên đầu vai Lục Lục hỏi. Lục Lục chợt buông lỏng bàn tay đang đặt trên người cô ra.
62 Lúc Tần Dư Kiều cúp điện thoại xong cô không biết nên diễn tả tâm trạng của cô lúc này như thế nào nữa. Nhớ lại biểu hiện mấy này nay của Lục Cảnh Diệu, thật đúng là tốt quá mức.
63 Doolally! ! !Lục Lục thực sự sắp phát điên mất rồi. Phát điên cũng là một loại cảm xúc, trong giây lát anh nổi trận lôi đình, tất cả lo âu và nhớ nhung đè nén bao tháng qua đều bộc phát.
64 Lúc Tần Dư Kiều trở lại biệt thự, Lục Cảnh Diệu đang ngồi một mình trong phòng khách, tay cầm túi chườm đá đặt lên chân phải. Thấy cô về anh chỉ hơi ngước lên liếc một cái, sau đó giận dỗi quay đầu đi không thèm nhìn Tần Dư Kiều nữa.
65 Thời tiết ở Edinburgh hiếm khi tốt như thế này, giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ thậm chí có hơi chói mắt, nhưng Quả Quả chỉ cảm thấy thế giới lạnh như băng.
66 Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu phải cài báo thức trên điện thoại bởi vì bây giờ anh và Kiều Kiều đang ngủ riêng, không thể cho người giúp việc vào phòng này được, mà hôm nay lại phải về thành phố G làm tiệc rượu, anh sợ mình nhỡ giờ làm hỏng chuyện lớn.
67 Đả tự Webtruyen "Đang nói gì mà vui vẻ thế. "Lục Cảnh Diệu nheo mắt lại, trong mắt có một tia lửa lóe lên, đôi chân dài đẩy cửa ban công. Ánh đèn sáng ngời bên trong hòa cùng ánh sao nhàn nhạt trên bầu trời phủ lên thân thể cao lớn của người đàn ông, ánh mắt chợt sáng chợt tối, giống như thần sắc khuôn mặt anh vậy.
68 Phản phản ứng đầu tiên của Tần Dư Kiều khi màn hình máy vi tính đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt đó là: tại sao Hi Duệ lại tới ngủ ở chỗ Lục Nguyên Đông, phản ứng thứ hai là: cô mặc quần áo ngủ nửa nằm trên giường nói chuyện phiếm với Lục Nguyên Đông thực sự rất kỳ quái.
69 Lục Hoà Thước được đưa vào bệnh viện quân khu lớn nhất thành phố S. Sát vách phòng bệnh của Lục Hoà Thước là phòng nghỉ ngơi cho người thân, lúc Tần Dư Kiều đi theo Lục Cảnh Diệu tiến vào, trong phòng đã có không ít người của nhà họ Lục.
70 Tần Dư Kiều nhớ có lần Lục Cảnh Diệu kể cho cô nghe về thời đi học của anh. Anh nói trước kia thường xuyên có nữ sinh nhét thư tình vào trong hộc bàn của anh, mỗi lần như vậy anh đều kẹp những lá thư đó vào trong vở nộp lên cho giáo viên.
71 Mấy năm trước Lục Cảnh Diệu có cùng ăn cơm với mấy người trong một xí nghiệp gia đình của một thị trấn nhỏ. Trong bữa tiệc có một tay quản lý tiêu thụ ‘đi cửa sau’ kể một câu chuyện cười thô tục như sau: Nếu như uống rượu say bò lên giường em vợ, khi em vợ lên tiếng anh có tiếp tục hay không?Lúc ấy vị quản lý tiêu thụ không biết Lục Cảnh Diệu mặc dù có con nhưng lại không có vợ, để làm nóng không khí hắn cười hỏi anh: "Lục tổng, loại diễm phúc này không biết anh được hưởng chưa?"Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với cái loại diễm phúc này.
72 Tần Dư Kiều cảm thấy cái tên Lục Cảnh Diệu này thật đúng là tinh đến đáng hận. Cô muốn giở trò trước mặt anh quả nhiên là chuyện bất khả thi. Đáng ghét nhất chính là rõ ràng anh đã tính toán hết trong lòng rồi nhưng trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ quân tử thẳng thắn vô tư, giống như cả thế giới này ngoài anh ra thì toàn là phường ngu ngốc mù quáng mà thôi.
73 Tần Dư Kiều đến chỗ bác sĩ Karo để tiến hành thôi miên khôi phục trí nhớ. Khi mới khôi phục trí nhớ mọi kí ức về Edinburh vẫn không rõ ràng lắm. Ngoại trừ bi thương không ngừng ùa về thì tất cả những cảnh tượng ở Edinburgh đều rất mơ hồ, ngay cả Lục Lục cũng mờ nhạt.
74 Lục Cảnh Diệu nói chuyện với thư ký xong rồi ra ngoài ban công ngắm cảnh đêm. Tháng Tư nhiệt độ bên ngoài còn hơi lạnh, bầu trời đầy sao, ánh sao lấp lánh đáng yêu lặng lẽ treo giữa màn đêm, nhìn chúng giống như đang nghịch ngợm trò chuyện vậy.