21 Type: Nhược Vy
Tôn Kim Nguyên hơi cau mày lại, đưa tay lên vân vê chiếc cằm không râu, sau một hồi trầm tư bèn nói với chúng tôi: “Dựa vào hai tờ giấy này, ít nhất chúng ta cũng có thể đưa ra được mấy kết luận như sau:
Đầu tiên, vào thời nhà Nguyễn, con xén tóc khổng lồ này đã xuất hiện rồi, hơn nữa, ngay từ khi đó, nó đã có kích thước cực lớn.
22 Type: Lê Trang
Giữu làn nước bùn ngập quá bàn chân, ba người chúng tôi ngẩn ngơ đứng đó. Tôi đưa tay gõ đầu, Vương Tiên Dao vạch ngón tay ra đếm, còn Tôn Kim Nguyên thì đưa tay sờ cằm, tất cả đều chìm vào dòng trầm tư.
23 Type: Lê Trang
Nghe Tôn Kim Nguyên nói cậu ta cũng chẵng có cách nào khác, tôi không kìm được lộ rõ vẻ nôn nóng. “Nói suốt từ nãy tới giờ, hóa ra chúng ta vẫn phải chịu chết ở trong này ư?”
Tôn Kim Nguyên nói: “Ít nhất thì cho đến bây giờ, tình hình là như vậy, trừ phi các cậu bằng lòng theo tớ liều một phen.
24 Type: Diệu Linh
Đây là một đường hầm, trong đường hầm tối đen như mực. Chỉ dựa vào chiếc đèn pin trong tay, chúng tôi không thể soi tới điểm tận cùng, chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh liên tục phả ra từ bên trong đó.
25 Type: Diệu Linh
Một tiếng “uỳnh” vang lên, cánh cửa đã bị mở ra hoàn toàn. Vốn cứ nghĩ sẽ có một số người của nhà nước đi vào, chẳng hạn như các nhân viên khảo cổ, nên ba người chúng tôi nhanh chóng lùi trở vào trong đường hầm kia, vì trong thời buổi này, trộm mộ là một tội khá nghiêm trọng, bị bỏ tù như chơi.
26 Type: Diệu Linh
Lúc này, lòng tôi rối như tơ vò, không thể bình lặng trở lại được. Chuyện vừa rồi đến quá đột ngột làm tôi bất giác có suy nghĩ rằng tất cả những điều này kỳ thực chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, chưa biết chừng tôi lại thấy mình đang năm ngủ trên xô pha trong nhà.
27 Type: Min Xu
Tôn Kim Nguyên há miệng phả ra một quãng khói thuốc thật lớn, sau đó mới bắt đầu kể: “Sau khi bái sư, tớ từng đọc một cuốn sách trong thư phòng của sư phụ tớ.
28 Type: Min Xu
Xem ra người này đã gặp phải tình cảnh giống hệt ba người chúng tôi, nhìn bộ dạng gầy trơ xương của anh ta thì nhất định là đã nhiều ngày không được ăn uống gì rồi.
29 Type: Quỳnh Bùi
Mãi tới lúc này chúng tôi mới biết, cái gọi là bảo tàng trong truyền thuyết kia hóa và chỉ là một cái bẫy do Lương Vương bày ra, còn chúng tôi thì chính là vì tham lam cho nên mới rơi vào cái bẫy chết tiệt này.
30 Type: Quỳnh Bùi
Tuy chất độc trong người Vương Tiên Dao đã được giải, tôi và Tôn Kim Nguyên đều hết sức vui mừng, nhưng hiện giờ nguy hiểm vẫn chưa qua đi, chúng tôi cần nghĩ cách rời khỏi nơi này mới được.
31 Type: Quỳnh Bùi
Kỹ thuật đào hang ăn trộm của Tôn Kim Nguyên quả thực không tệ, kích thước của hang vừa đủ cho một người qua lọt. Không lâu sau, chúng tôi đã thoát được ra khỏi phòng giam.
32 Type: Quỳnh Bùi
Sau khi đi qua cánh cửa ngầm, tôi nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng động khá lớn, đoán chừng cửa đã đóng lại. Nơi này cũng là một đường hầm, nhưng so với đường hầm bên ngoài cánh cửa ngầm thì nhỏ hẹp hơn một chút, xem ra ngôi mộ Lương Vương này quả đúng là giao thông thuận lợi, đường ngang ngõ dọc rất nhiều.
33 Type: Ngan Le
Chúng tôi không ngờ anh gầy sẽ nói ra những lời như vậy, tuy cảm thấy có chút hoang đường nhưng tôi rốt cuộc vẫn không kìm được hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Nghe cứ như là anh biết xem số vậy.
34 Type: Ngan Le
Trong khi tôi còn đang suy nghĩ vu vơ, từ phía bên trong đường hầm lại xuất hiện mười mấy tên đốc công khác. Bọn họ kẻ thì cầm theo chậu rửa mặt, kẻ lại hợp sức cùng người khác để khiêng một chiếc bàn.
35 Type: Ngan Le
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một tiếng súng bất thình lình vang lên, ngay sau đó một giọng nói vô cùng quen thuộc lọt vào tai tôi: “Mẹ kiếp, tên khốn nào không muốn sống thì cứ động vào Tiên Dao nhà ta thử xem!” Thì ra Tôn Kim Nguyên đã tới.
36 Type: Thu Hiền
Tranh thủ lúc chúng tôi trò chuyện, Vương Tiên Dao lấy từ trong ba lô leo núi ra cứu thương khẩn cấp mà chúng tôi đã chuẩn bị từ trước, bên trong có một số vật phẩm y tế thường dùng.
37 Từ xưa tới nay, người ta luôn lấy rồng làm vật tượng trưng cho hoàng quyền, coi đó là một thứ thần uy không thể thay thế. Do đó các hoàng đế thời cổ đại luôn coi rồng là vật tượng trưng cho mình, chẳng hạn như cái gọi là chân long thiên tử chính là như thế.
38 (*) Huyền quan trong trường hợp này nghĩa là quan tài được treo lơ lửng trên vách núi theo tập tục an táng người chết có tên gọi là “huyền táng” - một trong những hình thức mai táng cổ xưa nhất ở Trung Quốc và một số quốc gia khác.
39 Tôn Kim Nguyên phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng đầu tránh khỏi luồng khí đó, sau đó liền bịt mũi, lùi lại phía sau, cất tiếng hô lớn: “Trong làn khí này có độc, các cậu phải cẩn thận, không ngờ cái xác này lại có vấn đề như vậy.
40 Type: Thu Hiền
Đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, anh gầy lại thể hiện bản lĩnh hơn hẳn nguời thường của mình. Anh ta tung mình nhảy vọt lên, sau nháy mắt đã tới trước mặt Tôn Kim Nguyên, thừa dịp bàn tay vung đao của con Hắc Hung đó còn chưa chém xuống, lập tức vung chân đá cằm đối phương.