Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kẻ Không Theo, Chết! Chương 35: Chương 35

Chương trước: Chương 34: Chương 34



Edit: quynhle2207

Mạc Doanh Doanh lật tay một cái đã ném người đàn ông sau lưng mình xuống đất, mà thật trùng hợp là người đàn ông mặc áo đen kia lại ngã xuống ngay trước mặt Tokugawa Hựu Ngạn, theo quán tính tránh bị người khác lỡ tay làm tổn thương, Tokugawa Hựu Ngạn đã nhích người sang bên trái vài bước, cũng nhờ vài bước này mà anh ta có thể cách xa tầm bắn của Tương Vũ Bình hơn.

Cơ hội chỉ có một lần, thừa dịp mọi người còn đang ngây người, Mạc Doanh Doanh lật người muốn đưa tay qua để kéo Tokugawa Hựu Ngạn, tránh cho anh ta bị thương, nhưng đúng vào giây phút đó, Tương Vũ Bình đã nổ súng lần thứ hai, lúc này súng của anh ta vừa nhanh vừa chuẩn, ngay cả người cận vệ bên cạnh của Tokugawa Hựu Ngạn cũng không phát hiện ra.

Đường đạn bay rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắn trúng trên xương bả vai của Tokugawa Hựu Ngạn.

Cô thấy những người cận vệ bên người anh ta đều sửng sốt, đều quay đầu lại, nhìn phía sau lưng lần lượt giớ súng lên. Đến tám phần là có mâu thuẫn bên trong, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn người đàn ông này chết.

Mạc Doanh Doanh nắm chặt khuỷu tay của người đàn ông, kéo anh ta nằm thấp xuống, núp sau một cái thùng đựng hàng, ngay tại thời điểm Tokugawa vẫn còn choáng váng mơ hồ như đang lọt vào sương mù để mặc cô kéo đi thì bên kia tiếng súng đã vang lên.

“Sao lại như vậy!” Tokugawa Hựu Ngạn lấy tay che xương bả vai bên trái, máu tươi xuyên qua những ngón tay thon dài như ngọc không ngừng nhuộm đỏ cả vai, sắc mặt anh ta tái mét, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Mạc Doanh Doanh nghiêng đầu nhìn xuyên qua khe hở của mấy thùng hàng, thấy được cuộc chiến của hai bên đại khái đã kết thúc, xem ra là những người của Tương Vũ Bình đang chiếm lợi thế, không ngoài dự đoán những người bảo vệ của Tokugawa Hựu Ngạn đã bị hạ gục rồi.

Nhìn những người này đang dọn dẹp hiện trường, giơ súng đi về phía bọn họ, Mạc Doanh Doanh buông tay của Tokugawa Hựu Ngạn, ngay lập tức, rút khẩu súng từ trong giày ra, lên đạn, sau đó hỏi nhỏ: “Anh có thể đi không, nhìn qua thấy ở góc đông bắc có cửa ra an toàn, chúng ta sẽ men theo thùng hàng chạy về phía đó, khom người cúi đầu thấp xuống là có thể đi được.”

Cho tới cùng thì Tokugawa Hựu Ngạn là một đại thiếu gia đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, không giống với Tần Hoài chỉ có danh mà không có thực, đúng thật là cả đời này anh ta cũng chưa từng đánh nhau cho nên cũng không biết lúc cấp bách phải làm thế nào, trúng một viên đạn không nói, bây giờ còn phải chạy giữa mưa bom bão đạn thì quả thật là vất vả cho anh ta rồi.

Nhưng mà người thiếu gia này cũng biết tính mạng mình đang nguy hiểm, trong lúc quan trọng như vậy, những người muốn mạng nhỏ này của anh ta cũng đã hơn mười đầu ngón tay. Anh ta cắn chặt răng, cả khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt hẹp dài cũng thâm trầm đen tối hơn, nhìn Mạc Doanh Doanh, tim đập cũng nhanh hơn: “Có thể đi được.”

Anh vừa dứt lời, thì Mạc Doanh Doanh đã nhanh chóng đứng lên, bắn vài phát súng về phía những người kia, vừa bắn cô vừa đá về phía Tokugawa Hựu Ngạn một cái, muốn anh ta đi mau, nhưng người đàn ông này lại có khí phách ngoài dự đoán của cô, nắm tay kéo cô đi, ôm cô vào trong lòng, hai người chạy trên lối đi nhỏ giữa hai bên dãy thùng chứa hàng hướng về phía cửa ra an toàn.

Hơi thở của anh ta phả vào mặt cô, mùi bạc hà của nước cạo râu, mang theo mùi vị của người đàn ông chính chắn trộn lẫn với mùi máu tươi. Mạc Doanh Doanh đưa tay muốn đẩy anh ta ra, anh không có kinh nghiệm nên không biết làm như vậy có thể sẽ làm cả hai người bị thương, đây không phải là lúc để xưng anh hùng, nhưng Tokugawa Hựu Ngạn lại quá che chở cho cô, nghe tiếng đạn vang lên từ phía sau lưng, anh ta càng ôm chặt cô hơn, cũng nghe được tiêng bước chân đuổi theo phía sau của bọn họ.

Lối thoát hiểm đang ở ngay trước mắt, chỉ cần một thoát ra đó thì có thể chống đỡ được một thời gian, đợi đến khi G1897 tới thì toàn bộ đều có thể giải quyết. (dđlqđ) Cô kéo tay anh ta ra, đưa tay muốn kéo cánh cửa kia ra, thì bọn người Tương Vũ Bình đã phát hiện được ý định của cô, liền giơ súng lên, nhắm ngay Mạc Doanh Doanh.

Trong khoảnh khắc Tokugawa Hựu Ngạn quay đầu lại, cảm giác được viên đạn sẽ bắn trúng vào lưng của người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, mà trong giây phút đó, khuôn mặt cô lại rất giống người ở trong lòng anh ta, cũng đã từng có sắc mặt tuyệt vọng liều lĩnh như vậy, mà lúc đó anh ta đã yếu đuối lựa chọn buông tay, để lại một mình cô ấy phải đối mặt với mọi thứ.

Bỗng nhiên Tokugawa Hựu Ngạn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mạc Doanh Doanh, cảm giác được bên trái của lưng mình chợt đau nhói, vốn xương bả vai đã không còn cảm giác hiện tại cũng bắt đầu co rút rất đau đớn, lúc này Mạc Doanh Doanh đã mở được cửa, một tay kéo mạnh toàn thân đầy máu của Tokugawa Hựu Ngạn vào trong, thuận tay bắn mấy phát súng về phía Tương Vũ Bình, sau đó đóng cửa lại.

Vậy mà, sau cánh cửa này không phải là lối thoát hiểm

Loading...

Xem tiếp: Chương 36: Chương 36

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Em Yêu Anh, Nhưng Em Đã Già Rồi.

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9