21 Ngay khi tôi cách thắng lợi chỉ còn 0. 001 mm, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi.
Tôi quay đầu dùng ánh mắt giết người nhìn vị người phát ngôn ‘Sao chổi’ kia, dường như ở trong đầu cũng đồng thời hiện lên một cái phác thảo kế hoạch giết chết anh ta.
22 Miêu Tam âm hồn không tiêu tan nói: “Suy nghĩ kĩ chưa?”
“Tam thiếu gia, thật sự rất xin lỗi, dân nữ không rảnh lại dây dưa với ngài, tôi phải quay trở lại cuộc sống bình thường của mình.
23 Bà đứng trước mặt tôi cứ nhìn tôi nhưng không nói gì, tôi chủ động lễ phép nói: “Cám ơn dì đã coi trọng cháu như thế…”
Bà cảm giác có chút xấu hổ, “Tiểu Nam…”
“Dì khống chế cảm xúc của mình một chút, bị người khác nhìn thấy không ổn.
24 Giờ này khắc này, tình cảnh này, suy nghĩ muốn giết chết anh ta luôn luôn trôi nổi ở trong đầu tôi.
Tôi không hận anh ta cưỡng hôn tôi, tôi chỉ hận đôi môi thuần khiết của tôi ngay cả môi Lương Sâm còn chưa chạm qua làm sao lại năm lần bảy lượt bị anh ta chiếm hời trước.
25 “Anh có biết người dọa người hù chết người hay không?” Tôi ôm ngực tức giận nói.
Miêu Tam đối với lời của tôi mắt điếc tai ngơ, “Em có thể theo tôi trở về hay không?”
Tôi không lên tiếng, cúi đầu cầm lấy bàn chải bôi kem đánh răng bắt đầu đánh răng.
26 Tôi nhất thời lùi xa hai bước, “Tam thiếu gia, ngài đừng nói giỡn tiểu nhân được không, tôi thật sự không có việc gì, một chút xíu cũng không có…” Nói xong tôi tính mở cửa đi ra ngoài, không nghĩ tới Miêu Tam cũng chỉ là nhẹ nhàng nắm vai áo tôi, tôi liền không đi nổi một bước.
27 Tần Hương Liên trơ mắt nhìn tôi bị Miêu Tam dắt về nhà, lại còn tựa vào trên sô pha vẻ mặt thích ý.
Tôi vào nhà trực tiếp đi hướng phòng ba tôi, lại bị Miêu Tam nắm cổ tay, tôi quay đầu phẫn nộ nói: “Miêu Tam, anh còn không để yên?”
Miêu Tam hơi nhíu nhíu mày, “Sàn rất cứng, đêm nay em vẫn nên trở về phòng ngủ đi.
28 Tuy rằng khóe môi mang theo vết thương, nhưng khuôn mặt cười của cậu ta ngũ quan tinh mỹ thật sự là làm cho người ta lóa mắt.
Cậu ta và em trai của Lưu Hiểu Nhã dựa vào tường đứng ở cửa văn phòng, Lưu Hiểu Nhã cúi đầu khom lưng vào văn phòng gặp chủ nhiệm lớp, tôi thì đứng ở cửa chờ cô ấy.
29 .
Miêu Tam đóng cửa lại, “Vì sao em luôn cố ý chọc giận tôi như vậy?”
Tôi cười lạnh, “Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi thực không có. ”
Miêu Tam cúi đầu nghiêm túc nhìn tôi, sau một hồi lâu, mềm giọng nói: “Dư Thắng Nam, tôi chẳng lẽ… Biểu hiện còn chưa đủ có thành ý sao?”
“Anh đừng đùa, được không? Tôi thật sự không có tâm tình.
30 Sau khi hạ quyết tâm, tôi đứng ở ban công gọi điện cho Lương Sâm.
“Đây là chuyện tốt, nhưng em phải nhớ đừng gây cho người ta thêm nhiều phiền toái.
31 Tôi cầm cái sạn cũng quả thật giật mình tại chỗ, căn bản quên đẩy anh ta ra.
“Có lẽ mỗi ngày ngắm em như vậy, cũng không phải chuyện gì đáng sợ…” Miêu Tam siết chặt cánh tay, thực dùng sức gắt gao ôm lấy tôi.
32 “Trước kia cô đối đãi cháu không tốt, về sau sẽ đối xử với cháu tốt hơn …”
Diêu Lệ Trân nói xong, tâm tình tôi kích động như ngồi xe lao xuống núi gập ghềnh.
33 Tôi gãi gãi đầu, vốn định phát hỏa, lại vẫn đành nhịn xuống, “Anh thật đúng là thích nghe lén người ta nói chuyện điện thoại nhỉ? Thói quen hư hỏng khó sửa.
34 Tôi cúi đầu có chút nhăn nhó nói câu “Cám ơn”, sau đó lại bổ sung: “Thật ra không cần đặc ý tiêu tiền, trong hoa viên của ông nội có rất nhiều…”
“…” Nét mặt Miêu Tam nháy mắt ảm đạm.
35 Diêu Lệ Trân cười gắp đồ ăn đặt vào trong bát chồng mình, “Ba mẹ là vì Thắng Nam mới ngồi ăn cơm cùng nhau, đây cũng là tay nghề của Thắng Nam, anh nếm thử…” Gần đây thái độ Diêu Lệ Trân đối với tôi khiến tôi thật sự… rất bất an sao đó.
36 “Nói hay không đều giống nhau, anh đi đi…” Tôi quay mặt qua một bên.
Miêu Tam không lên tiếng, ôm cánh tay nghiêm túc nhìn tôi, không phát hỏa cũng không tức giận.
37 Mấy ngày Miêu Tam không về nhà, rốt cục thì đề xuất về nhà nhìn xem, vì thế nhà tôi còn lại ba người tôi và Lương Sâm còn có ba tôi.
Ba tôi đi ngủ sớm, tin tưởng tràn đầy nói là ngày mai muốn đi công ty Tần Hương Liên nhìn một cái xem ông có thể làm việc gì.
38 Miêu Tam vội nói: “Nghĩ thông rồi ?”
“Ừm…” Tôi nhướng mày nói, “Sau này chúng ta trao đổi tinh thần đi, gọi tắt là ‘Bạn tri kỷ’ !”
Miêu Tam: “…”
Tôi thấy Miêu Tam không lên tiếng, nhịn không được dùng ngón tay trọc trọc anh ta, “Anh… Tức giận ?” Miêu Tam “Hừ” một tiếng tiếp tục không để ý tới tôi.
39 Nghiêm trọng khuyết thiếu kinh nghiệm đầu óc tôi lúc này đã một mảnh hỗn loạn, đáng sợ nhất là tôi đã không thể khống chế sự vui sướng của thân thể chính mình, mà không nhịn được phát ra tiếng kêu khiến người ta đỏ mặt tim đập.
40 Tôi dùng cánh tay chống đỡ thân thể anh ta, mất hứng nói: “Kỳ thật chị anh vào cửa anh nghe thấy được, mà cố ý không biết, anh nói anh còn có tính người không?”
Miêu thuật ánh mắt hơi có chút ảm đạm, “Kỳ thật em căn bản không nên đi, vì sao không tự tin như vậy?”
Tôi cắn cắn môi, “Chính là mấy ngày nay giống như nằm mơ, em có chút không phân rõ lúc nào thì là sự thật… Á… Đau…” Tôi ăn đau đến hút ngụm khí lạnh, “Anh cắn em làm gì?”
Miêu Tam ngẩng đầu, vươn tay xoa xoa vị trí trên vai tôi bị anh ta cắn, sau đó lại kéo tôi ôm vào trong lòng, “Không phải em nói như nằm mơ sao? Anh giúp em chứng thực kỳ thật không phải em đang nằm mơ, hết thảy đều là chân thật …”
Tôi an tâm tựa vào trong ngực Miêu Tam, đáy lòng có một loại ấm áp, dường như chưa ai từng đem lại cho tôi, thực xa lạ.