21 TamBan đêm, doanh trướng đốt lửa. Vương gia rời xa mọi người một mình tĩnh tọa trước ánh lửa, thùy mâu xuất thần. Thanh niên lặng lẽ ngồi ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu thác má, dùng ánh mắt miêu tả mi mục tuyệt mỹ của Vương gia.
22 TứQua mấy ngày. Nửa đêm, trong tẩm trướng. Thân ảnh thanh niên lặng yên đứng bên giường Vương gia, khẽ gọi: “Vương gia?. . . Vương gia?. . . ”Vương gia mơ mơ màng màng bản mở mắt, tầm mắt u ám, bởi bì phát sốt nên nhất thời nghe không rõ lời người bên cạnh, chỉ cảm thấy tay bị người nào đó cầm lấy, ôn nhu vuốt ve.
23 NgũNgày kế, Vương gia từ trong giấc mộng tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía sau nóng hổi, cả thân hình hư nhuyễn. Ánh sáng ban ngày chiếu vào, không hiểu sao lại cảm thấy thực chói mắt.
24 LụcQua hơn một tháng…Hoàng đế xuất chinh, tự thân tới chiến trận. Tất Châu. Vương gia phong trần mệt mỏi từ Vũ Châu lân cận chạy tới, vẻ mặt đầy giận dữ, kéo lên trướng liêm đã thấy chư vị tướng quân giật mình nhìn qua, đúng lúc thu liễm biểu tình, quỳ xuống hành lễ: “Thần Tiêu Minh, tham kiến bệ hạ.
25 Thất Tháng bảy. Mây đen áp thành, mưa to tầm tả. Vừa mới chấm dứt đại chiến. Một khắc thành bị hạ, áp lực bên trong khiến người hít thở không thông. Vương gia mang theo kỵ binh từ bên ngoài chạy về, dưới cơn mưa to gấp gáp xuống ngựa, thiếu chút nữa té ngã, chật vật vạn phần, lại bất chấp nhiều hơn nữa, vội vàng đi vào phủ đệ tốt nhất trong thành.
26 Bát. Đêm lạnh như nước. . Thanh niên lẳng lặng nằm ở trên giường, toàn thân đã cứng nhắc, lạnh như băng. Vương gia ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai mắt vô thần.
27 CửuBóng đêm sâu dần. Vương gia đơn độc rời khỏi căn phòng kia. Trong đêm. Một người đang đứng, thân thể tiêm gầy gánh vác hết thảy hỗn loạn của Bích Nguyệt đế quốc.
28 ThậpTháng tám, Hoàng đô. . Hoa sen nở rộ khắp hồ, dưới ánh trăng thướt tha lay động. . Tất cả đều đã chấm dứt. Phản tặc đã trừ, An Vương đền tội. Trường Chiêu bị giết, Bích Nguyệt lui binh.
29 Thập nhấtHoàng đế ôm mặt mình, ủy khuất: “Tiểu thúc…”. Vương gia buông tay thanh niên, mặt lạnh giọng cũng lạnh: “Tránh ra!”Hoàng đế ủy khuất, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta biết sai rồi.
30 Thập nhịLễ Trung thu. Vương phủ, phòng ngủ. Vương gia hai má ửng đỏ, tóc dài rối tung, mơ mơ hồ hồ ngửa đầu ngồi trong dục dũng. Hoàng đế lặng lẽ từ phía sau bình phong xuất hiện, chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thúc, ôn nhu nhỏ giọng: “Tiểu thúc, sao tối nay ngươi lại về trước rồi?”Vương gia đỡ lấy cái đầu mơ mơ hồ hồ, giương mắt nhìn về phía thanh niên: “Ân… Uống nhiều rượu… Choáng váng đầu.
31 Qua mấy tháng. . Đêm khuya. Vương phủ, phòng ngủ. Một mảnh tối đen. Hoàng đế khinh thủ khinh cước đi đến bên giường hoàng thúc, nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu thúc, ngươi đang ngủ sao?”Vương gia nghiêng người lưu cho thanh niên một cái ót: “…”.
32 Trong đầu tiểu hài tử luôn có các loại kỳ tư diệu tưởng. Gần đây, Tiểu thái tử đang vì một chuyện mà buồn rầu. Ngự thư phòng. Không gian yên tĩnh to lớn có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
33 Bởi vì chuyện mẫu thân mà bị Cửu thúc công hung hăng giáo huấn một trận. Phạt chép một trăm lần Luận thuật, chép đến hàng đêm hộc máu. . Chờ chép xong, đã là một tháng sau.