Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hot Boy Đi Ở Nhờ Chương 18.2

Chương trước: Chương 18: Trốn Tránh...



Tại canteen…

Hiện tại là Trâm Anh đang ngồi cùng Hoàng My và Kì Như, trên nay nó là một ổ bánh mì đã gặm được phân nửa. Nó cứ ăn, ăn và ăn mà không thèm để ý đến hai con nhỏ bạn và hàng chục cặp mắt đang nhìn mình một cách soi mói.

-Này, ăn từ từ thôi. Người ta đang nhìn mày kìa-Hoàng My “tốt bụng” khều khều tay Trâm Anh.

-Tao ăn là chuyện của tao. Nhìn là chuyện của người ta.-Trâm Anh vẫn đăm đăm vào sự nghiệp chống giặc đói, không thèm đưa mắt lên nhòm Hoàng My lấy một cái.

Hoàng My chới với vì cái lí sự cùn đến mức không ai đỡ được của nó. Nhỏ đành kệ xác cho nó muốn làm gì thì làm. Đã tốt bụng nhắc nhở còn lí sự cùn.

Đột nhiên, đám con gái trong canteen nhao nhao lên, không biết có chuyện gì đây?? Không lẽ vừa xảy ra vụ ẩu đả nào chăng?

-Ê, mày nhìn kìa…

- Hai cái bạn hotboy mới của 11A3 kìa…

-Oaaa, đẹp trai quá!!

-Ô, đẹp trai nhờ. Giờ mới nhìn thấy hai bạn đó xuống canteen

-@#$%&*$.....

Khánh Đăng không thèm quan tâm đến sự chú ý của các cô nàng mê trai trong canteen, lôi Gia Minh đến bàn của Trâm Anh đang ngồ rồi cứ thế ngồi xuống bên cạnh Trâm Anh mà không thèm nói năng gì.

-Này này... Ngồi dẹp vào cho tôi ngồi với-Gia Minh đẩy đẩy Kì Như xích qua một bên, cười tươi roi rói.

Kì Như xẵng giọng vì thái độ vô duyên như con ruồi đậu xuống bát cơm mà không thèm dòm mặt chính chủ hỏi lấy một câu của Gia Minh:

-Ngồi đất đi.

Nụ cười tươi rói của Gia Minh bị dập tắt bởi câu nói phũ phàng của Kì Như. Cậu nhóc bỗng nổi hứng trêu chọc, liền cứ thế mặt dày ngồi xuống sát bên cạnh nhỏ. Kì Như giật mình quay sang, đụng ngay cái mặt của Gia Minh đang gian gian nhìn mình. Nhỏ bực mình ngồi xích qua một bên, lườm Gia Minh đầy đề phòng:

-Tôi cho cậu 1’ để tránh xa tôi ra.

-Thôi! Ngồi gần nhau cho tình cảm, nhờ??- Gia Minh vẫn giữ nguyên nụ cười gian xảo, tạo một khoảng cách cực gần giữa khuôn mặt mình với Kì Như làm cho nhỏ phát ớn đến mức da gà da vịt thi nhau đình công nổi lên rầm rộ.

Theo bản năng của phái đẹp, cứ thấy gã đàn ông con trai nào sấn lại gần là phải hết sức “phản công”. Kì Như cũng là phái đẹp nên tất nhiên là phải “phản công” rồi! Nhỏ đưa hai tay mình lên, nhằm cứ mỗi tay làm một phát mạnh vào một bên má của Gia Minh rồi đồng loạt đập cái “bốp”, tạo thành một âm thanh lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Đương lúc đang hí hửng khi thấy khuôn mặt “kinh hoàng” của Kì Như thì Gia Minh hứng liền một lúc hai phát đánh đau điếng người tại cả hai vùng gò má. Nỗi đau đớn chưa thấm vào đến xương tủy thì giọng nói kênh kiệu của con nhỏ Kì Như đã thấm vào đến đại não:

-Tên biến thái! Muốn giỡn mặt chị hả cưng??

Gia Minh cầm chặt hai bàn tay Kì Như vừa “tặng” nguyên hai cú đánh “hội đồng” đả thương cả hai gò má của mình, hằm hằm:

-Sao lúc nào cũng thích đánh tôi thế hả???

-È hèm! Này…..-Hoàng My khẽ khều vai Gia Minh, húng hắng ho như đang ngầm muốn ám hiệu điều gì.

Gia Minh ngơ ngác nhìn nhỏ. My nhướn đôi lông mày, hất hàm ra phía sau lưng mình. Gia Minh nhìn theo hướng nhỏ chỉ rồi bỗng…đơ luôn. Tình hình là cả canteen đang nhìn cậu nhóc chằm chằm. Gia Minh có vẻ khá nhanh nhạy trong việc nhận ra vấn đề. Cậu vội buông tay Kì Như ra, rồi xua tay lia lịa, cười như thằng ngố:

-À, ờ… không có gì đâu. Mọi người cứ ăn tiếp đi hề hề

Kì Như đỏ bừng mặt ngồi xuống. Tại cái tên Gia Minh chết tiệt mà nhỏ bị rơi vào tình thế đáng xấu hổ như vậy. Còn đâu hình tượng của “mĩ nữ 11A3” nữa??

-Nhóc làm trò gì đấy??-Trâm Anh lườm Gia Minh, gằn giọng-Định tán tỉnh bạn của chị à??

-Chị đang nghĩ gì đấy? Con nhỏ này có gì để em phải mất công để ý chứ??-Gia Minh ngừng nói một lát rồi liếc Kì Như lấy một cái rất chi là...kênh kiệu-Vừa xấu, vừa bạo lực!!

Kì Như mặt mày đen ngòm quay ngoắt sang lườm Gia Minh, gằn từng chữ một như để tăng thêm độ “khủng bố tinh thần”:

-Vừa-nói-cái-giề??

-Tôi nói gì ấy nhở hơ hơ-Gia Minh thấy tình hình có vẻ bất ổn, đành giả ngu đánh trống lảng. Nếu không thì xác suất cậu bị đánh tàn tạ không còn mảnh giáp che thân là rất cao! Vừa nãy bị đả thương ngay tại trận, cậu nhóc vẫn còn cảm thấy hơi rát đây này. Không biết con nhỏ này ăn gì mà nội công thâm hậu kinh khủng!! >”<>

-Muốn chết đúng không??-Kì Như giơ nắm đấm lên trước mặt Gia Minh với điệu bộ cực kì gangster.

-Thôi, stop!!!-Trâm Anh đưa tay ra chắn trước mặt hai anh chị đang bừng bừng khí thế chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

Khánh Đăng kéo tay nó lại, nhếch mép gian xảo:

-Yên để xem đánh nhau.

Trâm Anh giật tay mình ra khỏi tay Khánh Đăng, cáu kỉnh:

-Điên à??

-Đi lấy đồ ăn cho tôi.-Khánh Đăng bơ đẹp câu hỏi của nó lơ lửng giữa không trung, liền chuyển sang chuyện khác cái rụp.

-Cậu là cái quái gì mà tôi phải đi lấy cho cậu?-Trâm Anh liếc xéo Khánh Đăng, khuôn mặt đã bắt đầu có dấu hiệu phừng phừng lửa giận. Đường đường nó là Đặng Hàn Trâm Anh đầu đội mũ chân đạp dép lại phải đi phục dịch cho một gã vô liêm sỉ này là sao?

-Vậy đem 10 triệu rưỡi ra đây đi-Khánh Đăng nhếch mép đắc ý.

-Cậu… Quá đáng lắm hừ!!!-Nó tức tối chỉ chỉ chỏ chỏ vào mặt Khánh Đăng, hận công phu tu luyện ngàn năm của mình nhất thời chưa thể sử dụng được, nếu không thì nó bê nguyên cái bàn lên đập cho Khánh Đăng một trận tơi bời rồi.

-Muốn bị trừ lương à??-Khánh Đăng khoanh tay trước ngực, hất hàm. Chỉ có biện pháp này mới “sai bảo” được nó thôi.

Nghe đến đây, Trâm Anh cố dằn cục tức đang nghẹn ứ ở cổ. Quân tử trả thù 10 giây chưa muộn, cứ chịu khó nhẫn nhịn rồi tính sổ sau, nhất định phải đòi cả vốn lẫn lãi. =”=

-Ăn gì?-Trâm Anh cộc lốc.

-Snack. Mua hai phần.

Trâm Anh dằn ổ bánh mì chưa được “diễm phúc” chui vào dạ dày của mình xuống bàn, tức tối đứng dậy rồi chen chúc vào đám học sinh đông đúc đến ngộp thở. Sau khi vận hết nội công dành cho việc luồn bên này, lách bên kia, nhanh tay nhanh mắt chộp hai bịch snack yên vị trong tay, Trâm Anh cũng quay trở lại bàn với cái bộ dạng thê thảm không thua cũng chả kém ăn mày.

-Này, ăn đi. Ăn cho nghẹn họng luôn đi -Trâm Anh thả bịch snack trước mặt Khánh Đăng rồi lại hằm hằm ngồi xuống.

Cậu nhóc không nói gì, đưa cho Gia Minh một bịch rồi quay sang gọi nó với cái mặt gian xảo:

-Này, đi mua Coca cho tôi.

Trâm Anh nghiến răng kèn kẹt quay phắt sang nhìn Khánh Đăng bằng con mắt “nóng bỏng”:

-Sao lúc nãy không bảo luôn đi?

-Quên!-Khánh Đăng nhếch mép, buông đúng một từ nhưng cũng khiến trong lòng “ai đó” có một sự ức chế không-hề-nhẹ!!

Và đây là lần thứ hai Trâm Anh lại phải chen chúc vào cái góc chật cứng học sinh ấy. Bực mình không tả nổi!! -_-

Đặt lon Coca thật mạnh xuống bàn coi như xả giận, Trâm Anh ngồi xuống cầm ổ bánh mì lên “thanh lí” tiếp. Khánh Đăng nhìn cái mặt hình sự của Trâm Anh, thôi không hành hạ nó nữa. Coi như là cậu một lần tích đức cho con cháu đời sau đi.

Vào lớp….

Vừa nhảy tưng tửng như con châu chấu vào lớp, Trâm Anh đã thấy Kim Ly ngồi ở bàn. Nó sấn lại gần, hớn hở cười nói:

-Ơ, lúc nãy Kim Ly đi đâu thế?

Kim Ly khẽ cười đáp lại câu hỏi của nó:

-Tớ đi có việc chút.

Một cánh tay không rõ nguồn gốc xuất xứ từ đâu khều khều lấy tay Trâm Anh. Nó chưa kịp đưa mắt nhận dạng đối tượng thì đã bị lôi tuột đi xứ nào không biết. Phải mất vài giây sau, hệ thống đại não đã hoạt động lại bình thường, Trâm Anh mới nhận ra kẻ vừa lôi mình là ai, và vị trí hiện tại của nó là đang ở hành lang ngoài lớp học.

-Cậu lôi tôi đi đâu thế hả?? Khùng à? Hay là thuốc hết tác dụng??- Trâm Anh giật tay Khánh Đăng lại, nhân cơ hội đá đểu luôn. Ít ra cũng chẳng thua thiệt gì.

Khánh Đăng bỏ qua lời đá đểu của Trâm Anh, nhìn thẳng vào mắt nó, khuôn mặt cực kì nghiêm túc:

-Nghe cho rõ vào, tôi chỉ nói duy nhất một lần thôi. Tránh xa Kim Ly ra. Cô ta không hề đơn giản đâu.

Trâm Anh thoáng chau mày. Nó không hiểu Khánh Đăng nói như vậy là có ý gì. Chậc, cái tên này chắc hôm nay ăn nhầm gì rồi thì phải. Nó nghệt mặt hỏi lại mặc dù trong đầu đã dự tính trước rằng tên giám ngục AZkaban sẽ không hề thương tiếc mà độp thẳng vào mặt mình một câu “đồ ngốc!”:

-Là sao?

-Cậu chỉ nên biết thế thôi. Nhớ lời tôi đấy-Khánh Đăng lãnh đạm quay đi. Dự tính trước đây rằng Khánh Đăng sẽ độp lại nó bằng một câu hết sức tàn nhẫn đã tan nhanh như bong bóng xà phòng, chứng tỏ rằng cậu nhóc đang không hề đùa giỡn với nó.

Thoáng thấy bóng của giáo viên đang ở đầu hành lang bên kia, Trâm Anh lủi nhanh vào lớp. Vớ vẩn nó lại bị thầy giám thị phạt vì tội vào giờ còn lang thang ngoài hành lang thì chết.

*****

Suốt cả tiết học mà Trâm Anh không thể nạp nổi chữ gì vào não. Nó thấy đầu óc mình rối tung rối mù lên như một mớ dây bòng bong không có cách nào gỡ được. Quay sang nhìn Kim Ly, cô bạn vẫn đang chăm chú làm bài. Nó thấy Kim Ly chẳng có gì khó ưa cả. Rốt cuộc Khánh Đăng nói vậy là có ý gì nhể?

Ra về….

-Nhanh lên! Đồ con rùa-Một tay đút vào túi, tay kia giữ dây đeo ba lô, Khánh Đăng dựa người vào thành tường mang đậm phong thái của một kẻ ăn không ngồi rồi, nhếch môi chế giễu Trâm Anh.

Trâm Anh không nói gì cả, cứ nhắm thẳng mặt cái tên đang đứng ngoài cửa mà phóng ánh mắt được thấm đẫm sự bực bội. Nhét cuốn vở cuối cùng vào ba lô, nó cứ thế bước qua mặt Khánh Đăng rồi kéo Gia Minh đi mà không thèm nhìn cậu nhóc một cái dù chỉ là cái liếc thoáng qua khiến cho cậu nhiều phần tức tối mà tâm thần bất toại, ngọc thể bất an cứ lù lù đi sau nó.

Reng…reng…

Điện thoại trong túi quần Gia Minh rung bần bật. Cậu nhóc đưa lên tai nghe máy:

-Khanh hả?? Tan học rồi. Mày đang ở đâu thế?

Trọng Khanh trả lời với giọng thật trầm:

-Tao đang ở nhà. Mày mang ba lô về hộ tao.

Gia Minh chưa kịp hỏi han gì thêm thì Trọng Khanh đã cúp máy một cách phũ phàng. Cậu quay sang nói với Khánh Đăng:

-Thằng Khanh về nhà rồi, không phải gọi nó nữa.

Loading...

Xem tiếp: Chương 19: Quyển Sổ Mang Một Phần Của Cuộc Đời

Loading...