Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 52
Chương mới nhất: Chương 54: End
Cập nhật cuối: 10 năm trước
Boo – Cô bé hậu đâu,tính tình trẻ con,mít ướt,mặc dù đã là 1 học sinh cấp 3, 16t nhưng vẫn luôn tin vào truyện cổ tích với bạch mã hoàng tử…Cuộc đời bất công ko thương kẻ ở hiền khi nó bất đắc dĩ phải kí bảng hợp đồng osin cùng lúc với 2 chàng trai tựa nh...

Danh sách chương Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử


Chương 42

41 Công ty Dimon…- Tránh ra, dám cản đường ta?- Thưa tiểu thư… khoan đãĐại sảnh lao nhao khi 1 thân nữ xing đẹp đang bóc ngụt hỏa khí ngùn ngụt xông thẳng vào phía trong công ty Dimon… Mặc cho cô tiếp tân khó khăn run sợ ngăn cản, nhưng móng vuốt sắc bén như 1 con mèo của ả ta vẫn ko khoan nhượng bất kì ai cản đường mình xông thẳng vào nơi cao nhất tập đoàn Dimon ……Rầm…- Jun- Tiểu thư… – cô tiếp tân đuổi theo ả lên tân phòng Jun nhưng vẫn ko ngăn cản đc – Xin lỗi giám đốc, vị tiểu thư đây một mực tìm gặp giám đốc, tôi ko thể… – cô tiếp tân sợ hãi, mặt trắng bệch run rẫy giải thíchJun liếc nhìn qua kẻ gây rối, phớt lờ, ra hiệu cho cô nàng tiếp tân lui ra ngoài… sau đó tiếp tục xem hồ sơ…- Anh Jun – kẻ gây rối 1 lúc cảm thấy mình bị phớt lờ căm giận hét lên chói taiAnh lúc này mới từ từ ngẩng lên, nhếch môi cười lạnh…- Milan tiểu thư, chẳng hay có việc gì đến đây?- Anh, việc đăng trên báo này có thật ko?là giả đúng ko anh? – ả nén giọng nhỏ nhẹ hỏi- Tất cả là thật, tất cả thông tin trên báo truyền thông đều do 1 tay tôi cung cấp – Jun đan 2 tay vào nhau nhàn nhã nói- Cái…cái gì?… Ko thể…em ko tin… ko phải lúc đầu chỉ là nói đùa thôi sao?… vả lại, cô ta đã có bạn trai rồi mà, cô ta là bạn gái Ken – ả nhào đến quấn lấy Jun ko kiềm chế đc chính bản thân hét lên chói lói- Milan tiểu thư, xin cô tự trọng – Jun nhăn trán, kéo tay cô ta ra khỏi người mình – tất cả là hiểu lầm, chúng tôi sẽ giải quyết rõ vụ việc, xin mời cô về cho – Anh điềm tĩnh nói, giọng khinh miệt đuổi khách- Ko…ko…anh Jun…em yêu anh…anh biết em yêu anh mà – Ả thực sự điên lên, chạy đến ôm lấy Jun như con bạch tuột- Thư ký, tiễn khách – anh với tay nhấn chiếc nút màu xanh nhạt ko chút lưu tình đẩy ả ra – Tiểu thư Milan, mờiẢ Milan quê tột độ, mặt đỏ bừng bừng, nắm tay siết chặt đến độ móng bấm cả vào da thịt…- Jun…em ko để chuyện này xảy ra đâu… – Ả nghiến răng chèo chẹo tuyên bố quay người mạnh bạo đi raJun nhếch mép cười khinh miệt loại đàn bà ko biết liêm sỉ này….


Loading...

Chương 43

42 Nó nằm bất động trên giường, đôi mắt lờ mờ ko chút sức sống…Vậy là chỉ còn 2 ngày nữa là đến lễ đính hôn… sao nó lại ko cảm thấy hồi hộp như những cô dâu sắp lên xe hoa, mang trong lòng cứ mang 1 niểm ưu phiền hối tiếc… Đối với nó có lẽ cũng chẳng còn gì…2 ngày nữa… mọi thứ sẽ hết… Tình yêu nó chưa kịp nở đã tàn… còn gì nữa?……ring…ring…Nhìn thoáng tên người gọi hiển thị trên màng hình, khóe mắt nó cụp xuống… mệt mỏi áp lên tai nghe…- Jun?- Boo, em đang làm gì vậy? Đã ăn trưa chưa?- Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ấm dịu dàng- Vẫn chưa, em ko thấy đói- Ko đc, em thay đồ rồi xuống nhà đi, anh cho trợ lý Kim đến đón em- Em biết rồi…….


Chương 44

43 Anh 1 tay cầm chai rượi vóc cạn tu ừng ực như nước lã, đôi mày kiếm chau lại, vẻ mặt bất cần cùng ánh mắt đau khổ hạ gục hình tượng 1 Ken thần tượng lịch lãm, oai phong… Bóng Min vừa lẫn vào đám đông… 1 thân ảnh âm thầm tiến đến nơi anh ngồi, ko mời mà tự...


Chương 45

44 Một tiếng vang khẽ cắt ngang tâm tư hỗn độn… Jun nhíu mày khó chịu lên tiếng…- Vào điTừ cửa, 1 có gái dáng người xinh đẹp, từng đường nét trên người gọn gàng trong trang phục công sở lịch sự, mắt to long lanh ngập đầy nắng sớm, mũi cao nho nhỏ, môi hồng m...


Chương 46

45 Trời trưa hè ko chút thoải mái gì cho lắm… nhìn đồng hồ cũng đã quá trưa, Jun rút điện thoại bấm số quen thuộc…- Alo – Đầu kia đáp lại hồi chuông dài bằng 1 giọng nói ko hề có sức sống- Em đang ngủ à? – Anh nhíu mày, ko hiểu sao giọng nói này với anh sao ...


Chương 47

46 - Vậy chứ anh muốn như thế nào nữa… Ép buộc tôi kết hôn cũng đã toại nguyện, anh còn muốn đòi hỏi gì nữa… Anh muốn gì nữa… nói đi – Nó cũng hét lên, nước mắt giàn giụa, trống ngực phập phồng kịch liệt đau đớn… nó cũng phát điên lên với bao dồn nén… đau khổ… thất vọng… và… oán tráchĐôi bàn tay anh bỗng chốc thả ra, cả người cứng lại… cảm giác như 1 quả cầu vỡ òa tan nát thành từng mảnh… 1 nhát dao ko thương tiếc đâm thẳng vào lòng ngực… chỉ ước gì đc chết ngay ko phải chịu đau đớn…Thấy tay anh nới lỏng, nó vùng thoát khỏi, đôi mắt rưng lệ thống khổ nhìn anh như oán trách rồi chạy nhanh ra khỏi phòng… Anh 1 thân cứng như bị ướp lạnh đóng băng, run lên bần bật… ánh mắt dại đi mờ mịt như đang rơi vào hư vô…Phải… Là cái gì? Anh là muốn cái gì nữa… ko phải anh đã từng nói, ko cần nó yêu anh, chỉ cần anh yêu nó là đủ sao, giờ tại sao lại đòi hỏi nó phải thế này thế nọ… đòi hỏi cái gì nữa… Chỉ cần anh yêu nó là đủ?… thật như vậy là đủ???….


Chương 48

47 - Jun, con đang nói gì, nói rõ ẹ xem, cái gì nguy, cái gì ko lẽ?… Rốt cuộc Boo đang ở đâu? – Mẹ nó nói như muốn hét lên, trái tim bà đang run lên vì sợ hãi- Mẹ…mẹ bình tĩnh ở đây chờ con, con đến chỗ lễ tiệc xem thế nào – Anh chấn an mẹ nó rồi cấp tốc cùng trợ lý Kim bước ra xe….


Chương 50

48 - Cô…cô là… Sophina? – Nó ko thể ngờ, làm sao có thể là cô nàng này?, rõ ràng trong tiềm thức, nó chỉ gặp qua Sophina 1 lần, ko hề có gây tội với cô ta, tại sao cô ta lại cùng Milan bắt cóc nó- Mày còn nhớ tao sao? – Ả nghênh ngang bước đến trước mặt nó, dùng ánh mắt căm ghét nhất quét qua- Tôi… tôi có làm gì 2 người đâu, tại sao lại vô cớ bắt tôi? – Nó sợ hãi run giọng hỏi- Câm miệng…Bốp…Chỉ sau khi nghe tiếng thét chói tai của ả Milan, nó bị giáng 1 bạt tai như nảy lửa khiến bên má sưng húp lên hằn rõ 5 dấu ngón tay đỏ ửng…- Mày còn dám nói sao, chính mày đã cướp anh Jun của tao, nếu ko phải vì mày thì người hôm nay ở buổi lễ cùng anh Jun kết hôn là tao mới phải – Milan hét rống lên tức giận, nhớ đến lúc bị Jun cự tuyệt đến nhục nhã, ả lại máu lên, xông đến đánh nó cho hả giận…Ngược lại với cơn điên ngập tràn sự ghen tuông của Milan, Sophina nhàn nhã ngồi xem cảnh tượng trước mắt như thưởng thức vở kịch hay… Cô ả ngay từ đầu muốn tiếp cận Ken để đánh bóng tên tuổi, lại phần muốn 1 bước thành phượng hoàng… nhưng ko ngờ sau bao nhiêu công sức ko kết quả gì thì lại nhảy đâu ra con nhóc vắt mũi chưa sạch phỗng mất tay trên… Lần trước ả mò tới chỗ Jun đàm đạo, ko ngờ đc chứng kiến 1 màn ả Milan mặt dày phá đám, túm lấy Jun ko thôi… trong cái đầu cáo già của ả liền nắm bắt lấy cơ hội lợi dụng ả tiểu thư ngu ngốc Milan này để giành lại Ken… Nhưng ngoài ý muốn ko thể ngờ đc lại là Ken bị đá văng mất lưới, vốn dĩ sẽ tạm gác thù hận sang 1 bên tiếp tục công cuộc chinh phục thiếu gia làng giải trí Ken,…nhưng mấy ngày trước bị Ken phũ phàng, trước mặt thiên hạ ăn 1 phen sỉ nhục… nên ả tiếp tục kế hoạch cùng Milan phá tan cái đám cưới này rửa hận…Sophina vốn dĩ là 1 con hồ ly tinh ranh, ả để cho Milan tự tay giáo huấn nó, chính mình ko cần động tay vào cho bẩn… Quả thật, phụ nữ khi ghen tuông thật đáng sợ… bằng cớ là ả Sophina đang khoái chí chiêm ngưỡng cảnh Milan đang bộc hết tức giận lên người nó ko thương tiếc…Ả rất cao hứng khi nghĩ tới cảnh Ken sẽ phải đau khổ thế nào khi nhìn thấy bộ dạng của nó bây giờ… Anh đã cho ả 1 thì ả sẽ đáp lại 10… “Ken, tôi đã cảnh cáo anh, đây là tại anh…” – Khóe miệng nhếch lên mạnh mẽ, đôi mắt thâm độc sắc bén đến gai người…Người nó run lên bần bật đau đớn khủng hoảng, khắp cơ thể ko chỗ xanh thì chỗ tím, trầy xước khắp mình, hơi thở cũng yếu ớt dần rồi ngất liệm…- Milan, đủ rồi, nó ngất rồi, nếu cô còn đánh nó chết mất – Sophina 1 bên xem kịch hay cuối cùng cũng sắm vai người lương thiện ngăn cản ả Milan- Hừ hừ, con tiện nhân này đánh chết nó mới cảm thấy hả dạ – Milan thở phì phò rít lên như trâu bò- Cô bình tĩnh lại đi, cô quên kế hoạch của chúng ta rồi sao? – Ả nhìn thái độ Milan mà ko khỏi cười khinh miệt, quả là con đàn bà ngu ngốc- Hừm, đc rồi, cám ơn cô đã nhắc nhở – Ả tạm tha cho nóLôi chiếc di động của nó ra bấm dãy số…- Alo… Boo, em đang ở đâu?… Em có sao ko? – Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tín hiệu khẩn cấp, giọng nói lo lắng khàn khàn phát lên- Jun… – Milan mỉm cười nhẹ nhàng gọi tên anh- Cô là ai? Boo đâu? – Anh nhíu mày hoài nghi, lòng nóng như lửa đốt- Anh nỡ nào quên em như vậy sao? – Ả õng ẹo phát ra tiếng nhão nhoét gớm ghiếc- Milan? Tại sao cô lại có đt của Boo? Là cô bắt Boo đúng ko? Cô muốn cái quái gì? Cô ấy đâu? –Anh như phát điên hét lên- Anh bình tĩnh đi, cô ta vẫn chưa chết mà? – Ả nói giọng giễu cợt liếc xéo nó đang nằm ngất trên sàn- Rốt cuộc cô muốn gì, mau thả Boo ra, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi thề sẽ lột da cô – Jun tức giận hét lên, ko khoan nhượng buông tặng 1 lời cảnh cáoẢ nghe xong như bị chọc trúng huyệt, máu nóng lại dồn lên não…- Jun, em cho anh 1 cơ hội, ngay bây giờ anh đứng trước báo chí tuyên bố hủy hôn và tuyên bố cùng em kết hôn… em sẽ nhân nhượng xem lại – Ả nghiến răng nghiến lợi ngu ngốc nói ra những điều ghê tởm ko biết nhục nhãSophina lại chiễm chệ ngồi xem ả đàn bà si dại ngu ngốc này… mọi chuyện đều đúng như kế hoạch của ả, chỉ cần lợi dụng Milan ngu ngốc kia, cho dù Jun có đáp ứng hay ko yêu cầu của ả thì nó cũng ko toàn mạng trở về trước ả tiểu thư lòng rắn độc này, ả nghiễm nhiên mượn tay ả Milan *** hại nó mà đường hoàng đến với Ken ko mang chút tội lỗi……- Cô điên rồi Sophina, cho dù ko lấy Boo thì tôi cũng ko bao giờ lấy hạng đàn bà tâm địa rắn độc như cô, mau thả Boo ra – Anh rít từng câu lạnh thấu xương nghe chừng muốn ăn xương uống máu ả- Jun… Anh dám nói tôi như vậy… Đc, tôi đã cho anh cơ hội trở về bên tôi nhưng chính anh ngu ngốc cự tuyệt… Anh đợi mà nhận xác con nhỏ khốn khiếp này đi – Ả nghiến răng, bàn tay siết chặt, đầu móng tay bén ngót đâm thủng da thịt tức máu, mắt đỏ ngâu như 1 con thú dữ…Nhìn vẻ mặt Milan, Sophina đã biết câu trả lời của Jun mà ko cần phải hỏi nhiều, ả nhếch miệng cười thâm, khua gót giày đi đến rủ rỉ vào tai ả Milan…- Hắn ta đối xử với cô như vậy, tội gì phải nương tay nữa, hành động thôiNghe từng lời đốc của Sophina, cơn giận che ngút lí trí, Milan siết chặt chiếc điện thoại, bao nhiêu cơn tức giận dồn hết vào đó mà ném nát chiếc điện thoại ko thương tiếc… Sophina nhếch miệng cười… đột nhiên hốt hoảng…- Nó đâu rồi?Tất cả nãy giờ chú ý hết mức vào Milan lúc này nghe tiếng Sophina như người bước ra từ cõi mộng quay về phía lúc nãy nó nằm thì đã ko còn thấy tăm hơi…- Đồ ngu, chúng mày coi chừng nó kiểu gì thế hả? Mau đi tìm bắt nó về – Milan cuồng điên rống lên với 4 gã đang đứng nhìn nhau ngu ngơ- Chết tiệt – Sophina nhíu mày **** rủa 1 câu cũng mau chóng bước ra ngoài xe… Nếu như để nó thoát thì mọi chuyện sẽ bại lộ, tốt nhất là nó ko nên sống và ả Milan kia cũng ko thể mở miệng nữa… tất cả kế hoạch đang tiến triển tốt đẹp thì lại thế này khiến ả tức giận cho sự ngu ngốc của ả Milan kia…Trong lúc Milan nói chuyện với Jun, nó lờ mờ tỉnh lại… Phát hiện ko có ai chú ý nó lén thoát ra… may mắn bọn chúng sơ xuất quên mất cánh cửa sau ko đóng… nó lợi dụng thời cơ mà trốn chạy… nó chạy chối chết, cứ nhằm đường cái mà chạy, hi vọng ra đến đường lớn sẽ tìm đc người giúp đỡ… Băng qua cánh đồng cỏ, bàn chân nó túa máu vì cỏ cây chém phải… nhưng nó vẫn ko màng vết thương trên người mà lao đầu chạy… gần đến đường lớn… nó vui mừng khôn xiếc… tưởng chừng mình sắp thoát nạn thì từ phía sau, tiếng xe đuổi theo ngày 1 lớn dần… 4 gã đàn ông phát hiện ra nó liền đạp ga cho xe lao đuổi theo… Nó hoảng loạn chạy như bay ra đường lộ cái…từ trên dốc lao xuống lăn thẳng 1 đường xuống đường lộ, đau đớn gượng dậy tiếp tục chạy tiếp… Ko thể cho xe lao xuống dốc… Một trong 4 gã dùng đt liên lạc…- Tiểu thư, đã phát hiện nó đang chạy ra đường lớn…Milan nhận cú điện thoại, ánh mắt điên cuồng sắc lên, khóe môi thâm hiểm như muốn giết người, đánh tay lái 1 vòng tròn mạnh bạo chạy thẳng ra đường cái như xé gió khiến Sophina ngồi bên cạnh cũng sợ xanh mặt… Ả này điên thật rồi……Cảm thấy chiếc xe kia ko đuổi theo nữa, nó thở hổn hển, sức lực cạn kiệt, đầu ốc bắt đầu trống rỗng mờ mịt … từng bước nặng nề lê trên con đường lộ dưới cái nắng nóng cháy da đến ngộp thở… vùng ngoại ô vắng vẻ đánh tan hi vọng mong manh của nó… Đôi mắt hoa lên vì nắng chói.


Chương 51

49 Trong khoảng khắc, tiếng xe chói óc cận kè… nó mỉm cười cùng tử thần nói lời vĩnh biệt thì… Từ phía sau… 1 đôi tay mạnh mẽ đẩy mạnh nó văng ra vệ đường… trong khoảng khắc mơ hồ… 1 tiếng thắng gấp vang lên tê óc như xé nát khoảng trời… khói bụi tung lên mù mịt như sương… “Rầm” 1 tiếng kinh hãi, 1 thân người bị hất mạnh văng lên thành 1 đường rơi xuống đất mạnh bạo… tất cả lại chìm vào im lặng đáng sợ….


Chương 52

50 Nó mất hồn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép lại…như chính trái tim nó bị ném vào hầm băng để giam cầm vĩnh viễn… cả thân người ko còn chút sức lực mà trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo… Jun đỡ lấy nó… lòng anh đau ko kém gì nó……Từng giờ từng phút đi qua như từng cây kim châm vào lòng nó… đôi mắt dại đi ko chút sức sống… đôi bàn tay đã bị nó cắn nát đến bật máu mà ko hay biết… Làn váy cưới trắng tinh bây giờ nhuộm 1 màu đen của máu đã khô kịt… 1 màu tan thương…- Boo, em nghỉ chút đi, Ken sẽ ko sao đâu – Jun diụ dàng khuyên nóNhưng ngoài đôi mắt vô hồn hướng về cánh cửa ko rời nửa giây, thì nó ko còn biết gì nữa… nhìn nó như vậy Jun cũng chỉ có thể thở dài 1 tiếng quặn thắt…Jun bước ra ngoài, từng làn gió tê buốt lướt qua… hít sâu 1 hơi, mái tóc rối bù mặc gió thổi nhẹ bay…- Có phải tôi đã sai? Tất cả đều tại tôi – Anh thở hắt 1 cái trầm giọng khàn khàn hỏiTừ phía sau… Hyo Rin nhẹ bước đến cạnh, đôi mắt cô cũng chứa đầy nỗi buồn cùng lo âu…- Ko…anh ko sai… ko phải tại anh… – Cô nhẹ nhàng đặt 1 bàn tay lên vai anh khuyên nhủ…Anh nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ bàn tay nhỏ bé kia… Lặng 1 lúc lâu, đôi mắt ngập tràn suơng và mây xám khẽ mở… đánh 1 tiếng thở dài… Hyo Rin vẫn lặng lẽ đứng cạnh anh…truyền cho anh 1 chút sức lực… Bây giờ ko phải là lúc anh sụp đỗ…- Cám ơn cô Hyo Rin – Anh nhìn ngắm thân hình bé nhỏ bên cạnh yêú ớt cất lời – Chúng ta vào thôi…….


Chương 53

51 - Ken… đã 2 năm rồi, anh nhất định ko muốn nhìn em sao? – gạt đi giọt nước mắt còn đọng… nó nhìn anh say đắm, giọng oán trách…- Chào cô, Boo… Cô lại đến thăm Ken à? Chắc lại vừa đáp máy là đến đây phải ko? – Từ phía ngoài vọng vào 1 giọng nói trầm trầm hiền hậu cắt ngang tâm tư buồn đau của nóNó quẹt vội nước trên mặt và khóe mắt ngượng ngùng mỉm cười …- Bác sĩ, tình hình anh ấy thế nào rồi?- Cậu ấy có những chuyển biến khá tốt, gần đây có dấu hiệu phục hồi – Vị bác sĩ trung niên híp đôi mắt già nua hiền từ nhìn nó- Thật ư? Cám ơn bác sĩ… – Nó mừng rỡ quay sang nhìn anhAnh đã nằn đó 2 năm, ngoài những dây nối hỗ trỡ giăng đầy người, làn da thiếu sức sống xanh xao, khuôn mặt gầy gò khiến trái tim nó quặn thắt…đâu còn Ken đầy nhiệt huyết cao ngạo trên sân khấu đầy ánh màu, nào còn Ken thiếu gia oai phong… Tất cả tại nó… lỗi của nó… hối hận… nó hối hận vô cùng… Phải chi ngày đó anh đừng đến… ngày đó người phải nằm đây bây giờ là nó thì tốt biết mấy… Ko có gì đau đớn bằng người ở lại …- Bác sĩ, mong bác cố gắng chữa trị cho anh ấy – nó long lanh đôi mắt cầu khẩn- Cháu đừng khách sáo như vậy, đây là việc bác phải làm mà – Vị bác sĩ cảm thông nhìn nó xót xa- Cảm ơn bác sĩĐợi bác sĩ kiểm tra tổng quát 1 lượt rời đi, nó vẫn ngồi lặng lẽ ngắm nhìn anh, nó luôn ngồi ngắm nhìn anh lâu như vậy… nắng ấm trải nhẹ lòng cũng vì vậy mà vơi chút sầu… nó nắm lấy tay anh dịu dàng, truyền vào đôi bàn tay lạnh giá 1 hơi ấm từ trái tim…- Ken… Tuần sau em lại xa anh rồi, em phải lưu diễn, mất khoảng 2 tuần…và còn quay ngoại cảnh ở bãi biển, từ đó có thể thuê thuyền ra hòn đảo của chúng ta… Anh nhớ nơi đó ko? Là nơi anh tỏ tình với em… anh…anh mau tỉnh lại, chúng ta lại cùng nhau dạo bên bờ biển… có đc ko anh… – Nó siết chặt tay anh hơn, giọng nghẹn ngào đứt quảng, mắt long lên những vệt sương mờ…hít sâu 1 hơi lấy lại bình tĩnh, nó mỉm cười yếu ớt tâm tình cùng anh – còn nữa, cuối tháng này anh Jun và chị Hyo Rin sẽ đám cưới… họ cũng rất mong anh có thể đến dự ngày vui này….


Chương 54: End

52 - Sao… em… lại… khóc… – Anh nhìn nó âu yếm trìu mến… anh nhớ… nhớ khuôn mặt này đến phát điên… trong cơn mê dài u ám… anh thấy quanh mình toàn bóng tối cô đặc… dù bước đi hay chạy trốn, tìm kiếm đến kiệt sức cũng ko có lối thoát… Trong tuyệt vọng…anh muốn buông xuôi tất cả…thì 1 bàn tay thân quen mang cho anh tia sáng hi vọng, kéo anh ra khỏi bóng đêm… chính nó… anh thấy 1 thiên thần với nụ cười tinh khiết… chính nó đã đưa anh trở vể cuộc sống… cuộc sống có nó…- Ken… em xin lỗi… xin lỗi – nó nấc nghẹn, vùi gương mặt tròn trịa đầy nước vào tay anh- Anh …xin lỗi… Hình như…anh đã ngủ… rất lâu rồi phải ko? – ngón tay gầy guộc vuốt ve khuôn mặt dù đả qua bao nhiêu lâu ko thể xác định vẫn nguyên vẹn như ngày đầu anh gặp nó…- Ko…ko có – nó lắc đầu, nước mắt vì vậy mà lại mạnh mẽ tuôn ra… Là đôi mắt này…khuôn mặt… giọng nói… và bàn tay này… Nó nhớ… nhớ lắm… – Ken… em nhớ anh… em nhớ anh nhiều lắmNó nhoài người ôm lấy anh òa khóc… nước mắt chất chứa bao nhiêu năm đến bây giờ lại kéo nhau ra hết bên ngoài… Anh nhấc cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình bé nhỏ vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ người nó… đây ko phải mơ… nó đang ở đây cùng anh, hít 1 hơi sâu… gương mặt xanh xao tái nhợt sau bao năm tràn ngập 1 niềm hạnh phúc lớn lao…- Boo… anh yêu em……….


Loading...

Truyện cùng thể loại

Trảm Long

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 71


Thiếu Gia Nhà Giàu Nuôi Vợ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Thanh Liên Phượng Dẫn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 62


Dương Thanh Ký

Thể loại: Ngôn Tình, Tiên Hiệp

Số chương: 100


Lão sư! Buông tha tôi đi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 258


Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 100



Mùa hè xa xôi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 25