21 Nhà họ Diệp gần đây công việc bề bộn. Đến cả Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh quanh năm “phiêu bạt” bên ngoài cũng bị gọi về. Thực ra lúc đầu khi họ kết hôn, ông nội nhất quyết không cho họ dọn ra ngoài ở.
22 Diệp Túc Đông khi đi khảo sát thực địa thì bị khối thép rơi trúng người làm xuất huyết não, toàn thân bại liệt, mất hẳn ý thức nên biến thành người thực vật.
23 Không biết có phải do ý trời không mà mấy ngày liền thành phố đều bị màn mưa bao phủ, hệt tâm trạng của Diễn Sinh. Lúc thì mưa lây phây, lúc thì mưa như trút nước, lúc thì mưa rả rích, liên tục không ngừng.
24 Bàn tay của Lộ Tùng Quang nóng đến bỏng rát, nếu không tại sao Cố Diễn Sinh lại cảm thấy mắt có gì đó không ổn, dường như có dòng nước mắt chỉ trực tuôn ra.
25
26 Cô vẫn yêu Diệp Túc Bắc tha thiết. Điều này cô không hề nghi ngờ. Bởi khi nào Diệp Túc Bắc không về nhà, cô lại mất ngủ triền miên. Dù muộn thế nào, chỉ cần Diệp Túc Bắc về là cô có thể ngủ thiếp đi.
27 Cố Diễn Sinh chưa khi nào tỉnh như lúc này.
Tình cảm hai mươi mấy năm giờ đã tan biến hết. Cố Diễn Sinh không dám tin tất cả lại diễn ra đến mức này.
28 Cố Diễn Sinh kéo hành lý đi lang thang một ngày ở bên ngoài. Diệp Túc Bắc cứ gọi điện cho cô, cho đến lúc cô thấy bị quấy rầy phải cho số điện thoại của Diệp Túc Bắc vào danh sách đen.
29
30 “Đồ bất hiếu! Mày đang nói với ai đấy hả?” Ông Diệp mắt long lên, sắc mặt lạnh lùng chua xót.
“Túc Bắc, cháu dẫn Diễn Sinh về phòng đi. ” Ông nội ngồi bên cạnh không nói gì nãy giờ bất ngờ lên tiếng.
31 Lời nói không khách sáo gì của Cố Diễn Sinh khiến Tô Nham thật sự sững sờ. Khi cô còn đang sững sờ thì Cố Diễn Sinh đột nhiên mỉm cười. Nụ cười của cô vô cùng kỳ lạ, khiến Tô Nham nổi da gà.
32 Buổi tiệc mừng thọ diễn ra hết sức thành công. Ông nội cười nhiều đến mức miệng không khép lại được.
Diệp Túc Bắc sau khi biến mất một lúc đã quay lại sảnh.
33 Báo chí đăng tin họ ly hôn vào ngày thứ Ba sau đó. Những lời bàn tán tràn ngập khắp nơi khiến Cố Diễn Sinh một lần nữa rơi vào cái mạng của lời đồn đại.
34 So về độ lề mề của nhà họ Diệp, nhà họ Cố có thể nói là nhanh như gió. Tất cả mọi thủ tục chỉ làm trong vòng chưa đầy một tháng. Bà Cố ngày nào cũng lẩm bẩm, dặn dò cô nào là trước đây thế nào, nào là sau này ra sao.
35
36 Cố Diễn Sinh che miệng và khua khua tay với cô gái đó, đang chuẩn bị nói, chợt một giọng nói trầm ấm có chút quan tâm vang lên bên tai cô, như muốn chui thẳng vào màng nhĩ.
37 Bắc Âu giống như một sợi dây ngọc trai mà Thượng Đế đã ban tặng, nó lấp lánh những ánh sáng trắng, và Đan Mạch là một trong những hạt ngọc trai không được bắt mắt trong số đó, nhưng vẫn ánh lên ánh sáng của riêng mình.
38 Cố Diễn Sinh nhìn chằm chằm anh ta, thẳng thắn từ chối đề nghị, “Em chẳng chọn gì cả. Muốn thế nào thì muốn. ”
Vương Lệnh Văn lại nhìn cô một cách tán thành, “Giống như anh nghĩ, đúng là không làm cho anh thất vọng.
39
40 Có lần đứa bé trong bụng đạp rất mạnh, cô cười thích chí, khiến bà Cố chạy lại nghe, còn gọi cả Vương Lệnh Văn đến nghe. Diệp Túc Bắc đứng ở chỗ xa nhất, ánh mắt đầy chờ đợi và hạnh phúc.