Văn Lục quát lên một tiếng làm rung động hơn mấy ngàn người đang có mặt tại võ đài. Các đệ tử thực lực yếu cho dù Văn Lục không có nhằm vào nhưng nghe thấy tiếng quát như tiếng sấm rền bên tai cũng ong ong hôn mê lập tức. Từ bàn chân Văn Lục dậm xuống, phiến đá ngoằn ngèo những nét nứt lớn chạy ngang dọc như những tia chớp trong cơn dông tố.
Văn Lục hai mắt mở lớn chiếu tới vị trưởng lão đang lén sắc mặt trắng bệch, đầu óc mơ hồ ngẩn ngơ phía sau trưởng tộc Nguyễn thuật.
Văn Lục cũng không biết rằng lúc này hắn vô ý lộ ra một khí thế… đúng vậy, chính là khí thế cao ngạo như đứng trên trời nhìn chúng sinh thiên hạ. Khí thế hắn tỏa ra làm những người hiện tại còn chưa hôn mê cảm nhận được áp lực nặng nề dồn lên ngực, làm áu huyết lưu thông chậm chạp.
Trưởng tộc Nguyễn thuật sắc mặt cũng hoàn toàn biến đổi. Mặc dù hắn cấp chín nhưng giờ phút này hắn cũng cảm nhận được áp lực như sóng biển đông vỗ tới, liên miên từng lớp từng lớp.
Nhưng kẻ hứng chịu nhiều nhất không phải là những người ở đây mà là trưởng lão có cái tên Nguyễn Kiêm đang mơ mơ màng màng phía sau trưởng tộc. Lão lén lút vận dụng lực lượng cố gắng đẩy mũi phi đao của Kiệt Hào lao đi với tốc độ gần như “thuấn di” hòng sát tử thanh niên tu luyện hắc ám thuật của gia tộc Nguyễn kia.
May mắn là Kiệt Hào tâm tư nhạy bén, ngay lúc phát hiện ra tình huống không ổn liền vận toàn lực lượng kháng cự lại mới “với” về cho thanh niên kia một mạng.
- Hắn vừa muốn giết tên tu luyện hắc ám kia…
Trưởng tộc Nguyễn đương nhiên cũng không phải dạng người bình thường có thể so sánh. Ngay lập tức các tình liết lướt qua, khuôn mặt hắn trở nên thâm trầm. Đôi mắt ánh lên những tia giận giữ.
- Chạy đi đâu?
Mọi người nghe tiếng quát của trưởng tộc thì ngẩn ra, tiếp đó lại thấy trưởng tộc phóng mình lao vút theo cái bóng đen phía xa xa. Sự việc nãy giờ xảy ra quá nhanh, quá đột ngột. Tất cả còn đang không biết xử lý thế nào, đều há hốc mồm nhìn Văn Lục và trưởng tộc đuổi theo trưởng lão Nguyễn Kiêm.
- Này… là cái quỷ gì đây?
Một đệ tử cấp năm thổ thuật của gia tộc Nguyễn ngẩn ngơ hỏi. Mấy tên bên cạnh còn chưa hết bàng hoàng chỉ vô thức gật đầu theo bản năng… ánh mắt vẫn chiếu về hướng đang diễn ra cuộc rượt đuổi.
Văn Lục lúc này vừa bay, trong cười thầm.
“Đang tưởng không tìm ra manh mối. Ai ngờ lão này lỗ mãng ra tay ngầm… có khi phải cảm tạ lão một phen… haha…”
Văn Lục đang dạt dào đắc ý. Chuyện tổ đội mười hai tới Nguyễn Thiên Sơn để điều tra, “lôi” ra vài tên gián điệp hắn chỉ nói với trưởng tộc Nguyễn. Mà trưởng tộc cũng là người cực kỳ tinh minh nên hoàn toàn giấu nhẹm đi sự việc này. Cho nên Văn Lục tin tưởng mấy tên gián điệp vẫn còn không biết là mình đang bị “đưa vào danh sách đen”. Cho nên mới có vụ việc hành động lỗ mãng ngày hôm nay.
Những tên gián điệp nếu nắm bắt được cơ hội nào chia rẽ mối đoàn kết của tu thuật mà hắn không tận dụng mới chính là ngu ngốc đâu. Văn Lục cho hắn chính là cơ hội, cho nên mới bày ra cái “võ đài” giao lưu này.
Ngoài Văn Lục đuổi theo Nguyễn Kiêm, Mọi người trong tổ đội mười hai cũng đã tụ lại một chỗ. Những kinh nghiệm chiến đấu nói ấy người trẻ tuổi này biết, lúc này nên tụ lại để phòng tránh những “tai bay vạ gió” từ đâu ập tới, chẳng hạn như đồng bọn của tên Nguyễn Kiêm kia tập kích, hay mấy trưởng lão “chưa thông tình huống” kia lại vây bắt chẳng hạn… thì quả là phiền phức. Hương sát thủ cũng đã hiện thân đứng cạnh mọi người bên góc võ đài phía đông. Mọi người thấy một thân hắc y như ảo ảnh hiện ra như vậy thì đều sửng sốt, xém rớt chòng mắt… Xem ra thực lực của tổ đội quái vật này ngày càng sâu… khó dò. Từng tên lại từng tên xuất hiện lại càng thêm “biến thái”.
Na Na lúc này ôm tiểu A Lôi kỳ quái nhìn theo hướng ba bóng ảnh biến mất cuối chân trời phía bắc hỏi:
- Nếu Văn Lục đại ca đã một chiêu chế ngự tên gián điệp rồi thì bồi thêm một đòn nữa cho hắn “tê liệt” tại trận đi. Lại con vung chân đá bay hắn đi làm gì cho hắn có cơ hội chạy thoát?
Hương kiều diễm lắc đầu nói nhỏ:
- Tên này không đơn giản…
- Gián điệp đương nhiên là không đơn giản rồi.
- Nếu tên “háo sắc” đó mà ngay lập tức bắt Nguyễn Kiêm thì có thể tóm được tên gián điệp này. Bất quá có thể xảy ra những tình huống như, hoặc là trưởng tộc Nguyễn giận quá mất khôn một đòn chém chết hắn thì mất đi đầu mối điều tra. Nhỡ còn mấy tên gián điệp nữa thì sao? Sau vụ này chúng càng ẩn nấp sâu hơn lúc đó chúng ta có bới tung cả Thừa Thiên Huế lên cũng chẳng thể nào lôi ra được hết. Tình huống còn xấu hơn là chúng tung tin đồn nhảm rằng trưởng tộc Nguyễn cấu kết với tổ đội mười hai đương trường giết hại trưởng lão, làm thanh danh của gia tộc Nguyễn xuống dốc. Điều quan trọng là từ vấn đề này bắt đầu nảy sinh các mâu thuẫn khác.
Nói đoạn Hương ánh mắt không ngờ cũng ánh lên vẻ khâm phục:
- Nhưng thật không ngờ tên “háo sắc” này trong tình huống cấp bách như vậy hắn còn tính ra được một nước đi lợi hại như thế. Ta tự nhận thấy ta cũng không có làm ra phản ứng nhanh bằng hắn… Một cước kia nhìn thì mạnh mẽ, thực ra ta đoán tên “háo sắc” đó chỉ làm tỉnh Nguyễn Kiêm mà thôi. Nguyễn Kiêm trong lúc vừa tỉnh… trong lúc quýnh quáng liền thi triển công pháp “Hư Không” bỏ chạy. Điều này mới chính là điều tên “háo sắc” kia mong chờ.
Thứ nhất… có thể đánh tan nghi ngờ của tộc trưởng đối với quyết định của “háo sắc”. Người thi triển công pháp không phải của tu thuật thì ít nhất hắn đã có tật giật mình rồi.
Ta đoán điều thứ hai chính là “háo sắc” giờ này đang mong cho tên gián điệp kia trốn khỏi tay trưởng tộc Nguyễn thuật. Mặc dù trưởng tộc hơn tên gián điệp kia hai cấp, đã đạt tới tầng chín đỉnh phong. Bất quá tên kia không đơn giản là chỉ có một hai công pháp giữ mạng. Cho nên bắt được Nguyễn Kiêm hay không vẫn còn là vấn đề khó nói… Sau đó, tên “háo sắc” cứ tà tà mà đi thu gom gián điệp thôi.