Việc giám sát sử Nhu Hương “quan tâm” nhiệt tình tới Văn Lục khiến mọi người đều kinh dị không hiểu vấn đề ra làm sao. Mọi người chỉ thấy rằng cái tên công tử bột, ăn chơi, vô sỉ ngồi dưới kia khuôn mặt không ngừng vặn vẹo dữ tợn, mồ hôi từng giọt từng giọt to lớn chảy ra.
Tổ đội số mười hai ngoại trừ Kiệt Hào và Hương sát thủ đang hôn mê bất tỉnh ở giữa đỉnh núi, những người còn lại cũng đã tỉnh lại từ trong nhập định, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hưng phấn khi đột phá. Tất cả đều không nghĩ rằng tổ đội mười hai hôm nay lại đạt lợi ích lớn như vậy. Một phần cũng là nhờ sự thần kỳ của lớp màng bảo vệ mà Văn Lục phản ứng sáng suốt bố trí.
Tuy nhiên công lao lớn nhất phải kể tới vị giám sát sử xinh đẹp kiều diễm mặc áo dài truyền thống màu xanh lam ngồi trên đài ngọc kia. Phải biết rằng mọi năm cũng có giám sát sử xuống để tiến hành sơ khảo đối với những thí sinh thi cầm âm. Tuy nhiên những năm đó hầu hết đều là các vị tu thuật giả có tu vi hơi kém một chút. Dù sao thì để khảo nghiệm những tinh anh tuổi còn dưới ba mươi thì cũng không cần thực lực cao lắm.
Tuy nhiên mọi người đều không để ý rằng những giám sát sử có thực lực trung bình đó xuống đây hầu hết đều là “mắm môi mắm lợi” tấu cầm sao cho áp lực càng mạnh càng tốt để nhanh chóng phân loại thí sinh. Cho nên trong các kỳ Việt Thuật Đại Hội trước, cầm âm luôn luôn là môn thi có thời gian kết thúc nhanh nhất. Như vậy thì lấy đâu ra cơ hội cho các đệ tử quan khán có thể dưới áp lực của cầm âm mà đột phá? Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao có kỳ đại hội lần này có gần năm vạn đệ tử tu thuật giả mà chỉ có hơn ba vạn dám tới xem thi cầm, còn lại đều ái ngại không muốn đi… chẳng ai lại muốn tới để hộc máu, hôn mê cả, nên mới xảy ra tình huống nửa về đi ngủ còn một nửa ở lại xem là thế.
xem tại
Ngoài dìa, ở góc núi phía đông, Văn Lục xếp bằng ngồi nhắm mắt. Linh hồn đang không ngừng lớn mạnh, linh thức cũng càng trở nên tinh thuần và mở rộng. Dưới áp lực của cầm khúc, và sự hấp dẫn của linh hồn Văn Lục khi hắn đột phá, linh khí xung quanh phạm vi lớn nơi Văn Lục ngồi cũng đang trở nên cuồng bạo, hình thành một vòng xoáy như vòi rồng quấn quanh Văn Lục. Mọi người trong tổ đội hai biến sắc, Na Na vội hô:
- Quây quanh đại ca!
Mọi người nhanh chóng quây tròn Văn Lục lại, che khuất ánh mắt đang nhìn chằm chằm của những trưởng lão và các đệ tử. Nữ tử Nhu Hương cũng nhận ra giai đoạn trọng yếu của Văn Lục, liền mỉm cười.
Vừa lúc này:
“Uỳnh… uỳnh uỳnh…”
Liên tiếp ba tiếng nổ dữ dội bùng phát trên không trung. Mọi người đang có mặt quan khán thi đấu cầm âm cũng như các đệ tử đang tản mát ở khắp nơi trong phạm vi mười hai đỉnh núi đều biến sắc ngẩng lên nhìn trên trời. Ức Trai tiền bối không ngờ nở nụ cười lạnh:
- Pháo tinh hạch? Khinh Đại Việt ta không có người sao?
Nói đoạn tay phải cụ phất lên trên, hơn một trăm vị giám sát sử và tất cả các trưởng lão đều mặt mày giận dữ lao vút lên trên không.
Các đệ tử lúc này cũng nhận ra tình huống trước mắt. Không ngờ có kẻ nhân hội thi cầm có nhiều người hôn mê định dùng pháo tinh hạch để bắn nổ tung đỉnh núi, mục đích rõ ràng là muốn một lưới hốt cả mẻ tinh anh tu thuật Đại Việt ở dưới nhân gian. Các đệ tử nam thực lực cao cao cũng bay vút lên, trên mặt cũng bừng bừng giận dữ. Ở dưới mọi người đều xôn xao:
- Kẻ nào vậy? Không ngờ dám ăn gan hùm chọc tới tu thuật Đại Việt ta? Bọn chúng không muốn sống sao?
- Hừ… chắc là bọn gián điệp đây mà! Vừa rồi tu thuật ta dẹp bỏ sạch sẽ hang ổ cùng đường dây của chúng, nên chúng ôm hận muốn nã pháo hủy diệt chúng ta đây mà…
- Nào dễ vậy… tam cấp đồ án Văn Lang không phải bong bóng xà phòng để trang trí. Có lẽ nằm mơ chúng cũng không tưởng tượng được ba phát pháo tinh hạch lại không tạo ra một khe nứt… haha…
- Đúng đúng… chúng ta thực lực thấp cứ ở trong tam cấp đồ án này đi. Dù sao chúng ta ra ngoài cũng chỉ vướng chân các tiền bối.
Mọi người ngươi một câu ta một câu khiến cho không khí nơi các đệ tử đang đứng cũng không khẩn chương như kẻ nào gây rối tưởng tượng. Xem ra mọi người đều tin tưởng tuyệt đối với tam cấp đồ án này. Dù sao nó cũng tương đương với trận pháp cấp ba, cấp bậc không gian rồi.
- Anh hai! Pháo tinh hạch là đồ gì thế?
Một cô bé nhỏ tuổi đang đứng cạnh nhóm đệ tử thảo luận vừa rồi có nhắc tới pháo tinh hạch. Lại nghe thấy “uỳnh uỳnh” một hồi như sấm nổ trên trời thì trong lòng thắc mắc hỏi. Một vị thanh niên hòa ái vỗ vỗ đầu cô bé nói:
- Pháo tinh thạch chính là một loại pháp bảo của tu luyện giả trên trái đất. Nó tùy theo tinh hạch loại nào mà bắn ra sức nổ và tầm xa tương ứng. Một viên tinh thạch cấp hai, ba nếu cho vào làm nguyên liệu cho pháo tinh hạch thì pháp bảo đó hoàn toàn có thể bắn nổ tung một quả núi lớn. Theo như lực phòng ngự siêu đẳng của tam cấp đồ án thì ba phát bắn vừa rồi ít nhất cũng phải dùng tinh hạch từ cấp mười tới cấp mười hai mới gây ra tiếng động vang như vậy. Xem chừng có kẻ nào đó thực sự muốn diệt một lượt tinh anh trẻ tu thuật giả Đại Việt rồi…
- Dạ! Mấy người chúng ta theo dấu dao động không khí đã lần ra nơi bọn chúng đặt pháo. Chính là ở một vùng núi phía bắc của Lào. Bất quá chúng ta chỉ bắt được năm người này. Qua điều tra linh hồn bọn chúng thì chúng là mấy tên Nhẫn Giả trong tổ chức sát thủ của Nhật Bản. Bọn chúng được người thuê. Còn ai thuê thì năm tên này đều không biết. Người thuê bọn chúng cũng giấu mặt, hơn nữa cấp cho tổ chức sát thủ này đầy đủ cả pháo tinh hạch và cả ba viên tinh hạch cấp mười hai. Xem ra bọn chúng nhất quyết diệt gọn những tu thuật giả Đại Việt tham dự đại hội lần này.
- Hừ… Nhẫn Giả cũng giám nhúng tay vào? Chỉ tiếc là Đại Việt ta từ trước tới giờ ít giao lưu với tu luyện giả trên trái đất nên chúng đánh giá sai thực lực của chúng ta chứ gì? Hừ… hổ không phát uy chúng lại tưởng mèo bệnh sao? Cứ để chúng đắc ý mấy hôm đi…. Ừm! Truyền lệnh, trước khi Việt Thuật Đại Hội kết thúc, bất cứ người nào ra khỏi tam cấp đồ án cũng phải đi trên mười người, có cường giả đi kèm. Nếu không xóa bỏ tư cách tham gia đại hội.