21 Liêu Tiểu Tam bị trẫm bóp cổ vẫn không nhúc nhích, trong mắt còn mang theo ý cười.
Trẫm vô lực. Hầu gia, ngài đây là dù có chết trên giường hôn quân biến thành quỷ cũng vẫn phong lưu sao? Trẫm quyết định, đấu tranh một chút nữa.
22 Trẫm đối với thế giới này đã tuyệt vọng.
Liêu Tiểu Tam là ai, là người dẫn đầu ba mươi vạn đại quân Tây Bắc, là Quan Quân Hầu, là Thái tổ dựng nước tương lai đó.
23 Ân khoa thực khốc liệt. Một ngàn tám trăm người tham gia, cuối cùng trúng tuyển chỉ có một trăm hai mươi người. Đương nhiên, thi lần này không đậu sang năm còn có thể thi tiếp, sang năm thi không đậu ba năm sau nữa vẫn có thể tiếp tục thi.
24 Liêu Tiểu Tam ngốc ở nơi đó đã muốn hóa đá, mất một lúc lâu mới lắp bắp: “Bệ, bệ hạ, mạt tướng đối, đối, đối với bệ hạ trong lòng trung thành, tuyệt không, tuyệt không…”
Trẫm nhìn không được.
25 Có thể làm được việc này, chỉ có Liêu Tiểu Tam đêm hôm qua ngủ ở long sàng thôi, Thừa tướng ít khi chạm vào mấy thứ này của trẫm lắm, người ta rất sợ bị hiềm nghi đó.
26 “Ngươi đứng lên. ” Trẫm đạp một cái lên đùi Liêu Tiểu Tam.
Liêu Tiểu Tam liền nghe lời đứng lên, còn không biết xấu hổ xích lại cầm tay trẫm.
“Về sau không nên hơi một tí liền quỳ lên quỳ xuống, ngươi là võ tướng, chân của võ tướng rất quan trọng, ngươi còn phải canh giữ cửa ngõ Tây Bắc cho trẫm nữa!” Trẫm dùng sức rụt lại vuốt rồng, không rút ra được, liền từ bỏ, “Trẫm cho người làm bàn đạp chông sắt thừng gạt ngựa(*), ngươi đi xem dùng được không, dùng tốt thì liền bảo họ làm nhiều hơn.
27 Loại chuyện ngược tâm này, trẫm đã quen rồi. Trẫm bất đắc dĩ nhìn lên trời, trung thần sao, không phải là để bị ngược sao…
Trời đã dần ấm lên, kỳ thi mùa xuân cũng mau bắt đầu, Tiểu Tam lần thứ hai lao tới Tây Bắc, còn dẫn theo mầm đậu.
28 Tiết Minh Anh quá kích động, trẫm liền có chút ngượng ngùng. Hiểu lầm kiểu này rất khó làm sáng tỏ, tiểu Tiết hẳn đã cho rằng trẫm chính là Bá Lạc(1) phát hiện ra hắn, cho hắn việc làm, phát tiền lương, còn giúp hắn lấy vợ, còn cứu mạng của hắn, còn vì đau lòng cho thân thể hắn mà rơi nước mắt —— oan uổng trẫm quá —— người tốt vì tri kỉ hi sinh gì đó, trẫm cũng thực vô lực nha! Nhân văn văn hóa cổ đại tạo cho tiểu thị dân hẹp hòi ở hiện đại một áp lực thật lớn mà!
Trẫm yên lặng kéo tay áoThừa tướng, lui đi.
29 Mặc vào bộ thường phục màu vàng sáng chói có thêu hình con rồng nhỏ mà trẫm yêu thích nhất, trẫm đầy hưng phấn đi đến phủ quận chúa.
Ngoài cửa thế mà không có người đứng gác!
Rất lơi lỏng!
Trẫm liền mang theo một đám người nghênh ngang đi vào, đến sảnh trước rồi tự mình tìm chỗ ngồi.
30 Làm ổ trên tháp trong Trọng Hoa cung, trẫm yên lặng nhìn chiến lợi phẩm bị Thừa tướng lấy lại từ nhà em dâu của y ở góc tường, một rương hành lý mạ vàng cực lớn, đó là trẫm cố tình ban cho Tiết Minh Anh mà!
Ai, bên cạnh trẫm rốt cuộc là có bao nhiêu gian tế a!
Trẫm mới chui vào trong rương không đến một khắc đồng hồ đã cứ thế bị tóm lôi ra rồi, rất bực mình!
Đột nhiên cảm thấy Tiết Minh Anh thật đáng thương.
31 Chờ đợi, chờ đợi, chiến báo đã tới, Tây Bắc cuối cùng cũng đánh nhau.
Lần này đánh đặc biệt hung tàn. Toàn bộ các bộ lạc lớn còn sót lại của dân tộc Hung Nô liên hợp lại, nhiều tiểu quốc ở Tây Vực cũng đồng thời không an phận mà cấu kết.
32 Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, trẫm phát hiện trẫm đã xuống địa phủ, hơn nữa còn là trực tiếp đứng trước mặt phán quan.
Vì thế, trẫm đã biết thành Thái Nguyên kia vì sao lại bị tàn sát.
33 Trẫm thâm tình nhìn ông lão trung thành và tận tâm, rơi nước mắt.
Cưới vợ, cưới sao đây? Ta sống cả hai đời chỉ mới lăn giường với một mình Liêu Tiểu Tam! Nghĩ đến phải cùng với một cô gái xa lạ —— vẫn là tám chín phần mười chưa phát dục trước phẳng sau phẳng, ở hiện đại có thể bị ngồi tù vì tội ngủ với trẻ vị thành niên —— ngủ chung một cái giường, trẫm đã cảm thấy áp lực thật lớn rồi!
Đời trước trẫm là một công dân luôn tuân thủ pháp luật, còn phải gánh vác “bát vinh bát sỉ”(1) đó, sao có thể làm cái chuyện hạ lưu này!
Chẳng lẽ trước khi cưới phải nuôi vài năm, nuôi cho béo rồi tính tiếp? Bạc của trẫm cũng không phải là gió mang tới, nuôi vợ nhỏ kiểu gì cũng phải tiêu tiền!
Còn có điều này, thằng nhỏ của trẫm không chịu phối hợp!
Ai, trẫm đối với Thừa tướng đẹp như thế xinh như thế còn chưa có phản ứng…
Đều là lỗi của Liêu Tiểu Tam!
Nếu trẫm đoạn tụ(*) thì phải làm sao!
(*Đổng Hiền được vua yêu, nằm gối vào tay áo vua Hán Ai đế mà ngủ, khi vua dậy trước, mới dứt tay áo mà dậy, vì thế đàn ông được vua yêu gọi là đoạn tụ.
34 Tiểu Tam rất bận rộn. Sau chiến tranh còn rất nhiều việc hắn phải làm, nhưng rõ ràng bận như vậy mà mỗi đêm hắn vẫn có thể dành thời gian đến ngủ với trẫm, trẫm cảm thấy thật ngược thân ngược tâm.
35 Liêu Trường Ninh biết, hắn là bị tính kế. Chén trà kia có vấn đề.
Chính là hắn không khống chế được chính mình, cho đến khi khôi phục thần trí, tiểu hoàng đế dưới thân gần như hấp hối rồi.
36 Ngoại trừ việc đánh giặc, chuyện trong nhà hắn rất ít khi nhúng tay hỏi đến. Có cha, có anh trai, hắn có thể chỉ cần làm đứa con thứ ba của Liêu gia thật dễ dàng.
37 Buổi tối theo thường lệ lần mò tiến tẩm cung, Liêu Trường Ninh có vài phần vui sướng. Mỗi lần hắn đến, trong tẩm cung đều không có người hầu hạ, đây không phải nói rằng bệ hạ cố ý bảo mọi người đi ra chờ hắn đến sao? Lần thứ hai giúp người rửa tay chân, cẩn thận bôi kem mỡ rắn, xong Liêu Trường Ninh mới ôm lấy người đặt lên giường, tiểu hoàng đế đưa ra yêu cầu, gãi lưng.
38 Liêu Trường Ninh không biết hắn làm thế nào ôm người trở về cung, cũng không biết hắn làm thế nào nhổ mũi tên kia ra, hắn chỉ biết là bệ hạ của hắn chảy rất nhiều máu, bệ hạ của hắn đã gần như không còn hô hấp hay mạch đập, bệ hạ của hắn, bệ hạ của hắn sẽ chết.
39 Liêu Trường Ninh cảm thấy, đây là buổi tối hạnh phúc nhất cuộc đời hắn. Ngoan ngoãn nằm xuống, lưu loát cởi quần áo, để bệ hạ của hắn muốn làm gì thì làm, lại đánh giá cao khả năng kiềm chế của chính mình, cuối cùng vẫn là ôm bệ hạ của hắn vào trong ngực.
40 Thừa tướng hai mươi lăm tuổi, Tiết Cảnh Hoa biết rõ ngồi ở vị trí này không tốt, nhưng lại không thể không ngồi. Tiểu hoàng đế mười sáu tuổi, tuy là đã làm lễ đội mũ sớm, cũng không thông thạo việc triều chính, càng không quan tâm đến triều chính.