Trước cửa tập đoàn Đế Phàm, Tiếu Bảo Bối cúi gằm đầu đi lên phía trước.
Chỉ là đi chưa được mấy bước, cô liền mạnh mẽ đụng phải một mặt tường.
Cô sờ sờ cái mũi nhỏ của mình đụng có chút sưng đỏ, ngẩng đầu lên muốn mở miệng xin lỗi, lại nhìn thấy Kiều Trác Phàm chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt cô.
Kiểu tóc của anh là phong cách đang thịnh hành nhất hiện nay. Kỳ thật, trên người Kiều Trác Phàm cũng chưa từng mang nhiều trang sức, cũng chỉ mặc nột chiếc áo sơ mi cao cấp màu xanh ngọc, cà vạt còn bị buông lỏng một chút. Chỉ là nhìn qua người lười biếng như thế, khi nhìn Tiếu Bảo Bối, khóe miệng lãnh ngạo nhẹ gợi lên ý cười.
"Anh... Làm sao anh lại ở đây." Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, Tiếu Bảo Bối có chút ngạc nhiên. Thêm việc bị đụng có chút đau, đáy mắt cô dâng lên sương mù, lúc này nhìn cô giống như chú hươu nhỏ bị hoảng sợ.
"Lời này, phải do tôi hỏi em mới đúng chứ." Kiều Trác Phàm cắm tay trong túi quần, vẻ mặt lười biếng. Lúc này, ánh mặt trời vừa vặn chiếu trên gương mặt anh, trong lúc đó, khuôn mặt người đàn ông giống như một tác phẩm nghệ thuật, làm người ta khó có thể rời mắt.
Chỉ có điều thật may lúc này không phải là giờ cao điểm tan tầm, nếu không người đàn ông xuất hiện như thế này, chỉ sợ sẽ dẫn tới nhiều vụ tai nạn giao thông.
"Đây là hợp đồng giữa hai công ty chúng ta. Em mang cái này đến, như thế nào lại xuất hiện ở đây?" Khi anh lên tiếng lần nữa, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được mình vừa mới thất thần.
Bừng tỉnh, cô phát hiện cặp văn kiện màu hồng phấn mình cầm trên tay đã rơi vào trên tay Kiều Trác Phàm. Anh tùy tiện nhìn qua, liền hỏi một câu như vậy.
Giọng nói của anh mang theo chút trách cứ, rõ ràng chính là giọng điệu cấp trên đang nghiêm khắc với cấp dưới. Nhưng không biết có phải là áo giác của Tiếu Bảo Bối hay không,