41 Nhật kí của Phạm Quỳnh Dao Ngày 14 tháng 11 năm 2011 Chào X, Em lại mơ thấy cậu ấy, […] … Ngày 27 tháng 1 năm 2012 Chào X, Em đang tự hỏi không biết rằng liệu khóc nhiều quá có ảnh hưởng gì tới sức khỏe không nhỉ.
42 Tôi nằm vật ra giường rồi đưa tay quệt những giọt nước lấm lem trên mặt trước khi ngồi ngược trở dậy và quyết định cất mấy cuốn nhật kí đi. Giờ đây, việc chúng ở trong tay tôi cũng giống như tôi đang ôm chiếc quan tài dùng để chôn cất mình vậy.
43 Cho dù người đang bấm chuông cửa là ai thì hẳn là họ đang có một cơ sở vững chắc để tin rằng sẽ có ai đó trong nhà ra mở cửa cho mình. Đèn phòng tôi vẫn sáng.
44 Đêm tối đôi khi là bạn nhưng cũng đôi khi là kẻ thù. Trong trường hợp của tôi bây giờ, nó là cả bạn và thù. Ranh giới khó phân biệt đó đẩy tôi vào trở lại cái tình trạng rằng tôi đang đặt cược vào ván cờ mà tôi chỉ là một kẻ không biết luật.
45 - Cô có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Tam Thần đã luôn tránh né câu trả lời cho câu hỏi đó nhưng cũng đồng thời chờ đợi một ai đó thốt lên điều đó với mình.
46 Chuyến xe buýt màu vàng di chuyển một cách chậm chạp trên con đường dốc. Mọi người trên xe mang gương mặt mệt mỏi đến đờ đẫn còn mồ hôi trên mặt tôi vừa rịn ra thì đã đọng lại thành những viên nước đá nhỏ li ti lấp lánh như muối.
47 Tôi thức dậy trên sàn của tầng hầm bệnh viện cách đây hai mươi phút. Khi đó tôi mới nhớ rằng ở Hoàng Tuyền không cần có nhà xác vì mọi bệnh nhân sau khi chết sẽ biến mất chứ không trở thành một khối thịt thối rữa.
48 Tôi mất một lúc để ngốn trôi câu chuyện của Tam Thần. Tuy nhiên, tôi tin rằng đó chỉ là khởi đầu cho những gì cô ấy muốn nói. - Người đó là ai? - Cuối cùng, tôi không thể tin được rằng mình lại hấp tấp muốn biết đến vậy.
49 Quỳnh Dao đang nằm cuộn tròn trên giường trong phòng mình khi Lâm Thành tới. Đèn trong phòng không mở, cậu chàng chẳng mất thời gian để tìm công tắc vì cậu đã ở đây cả ngàn lần rồi.
50 Chúng tôi đi cùng nhau trên con đường mòn dẫn sâu vào rừng. Mất hơn hai mươi phút băng qua rừng trúc mới có thể đến được đoạn mở đầu của con đường này và theo như lời cô bạn cũ - à, giờ thì là bạn gái hay cái gì đó đại loại thế - thì nó sẽ dẫn tới thác nước phía cuối thị trấn.
51 Thật kì cục khi câu chuyện này lại phải bắt đầu lại vào một ngày chủ nhật tháng năm trời mát, khi mà cái se lạnh của mùa xuân vẫn chưa rời đi và những tia nắng gay gắt của mùa hè vẫn chưa kịp tới.