21 Lí do tôi tới đây là gì?Câu hỏi đó chưa bao giờ quan trọng với tôi hoặc là tôi bận rộn với những giả thuyết về thế giới này tới nỗi đã quên bén mất cả điều quan trọng nhất đó.
22 Khi đã có một tầm nhìn ở cự li gần hơn, tôi mới nhận ra rằng có một dáng người giữa những thân cây to đồ sộ của khu rừng. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau trong thoáng chốc.
23 - Đó là bài gì vậy? - Tôi hỏi khi đi bên cạnh bé Na, con bé đang ngâm nga theo giai điệu của một bài hát nào đó. - Một bài hát mà bố em thường hay hát, em chẳng biết tên nó là gì nữa.
24 Điều kì diệu nhất đến với bất cứ ai trở thành thủ khoa của một trường đại học danh tiếng chính là cảm giác được nổi tiếng một cách quan minh chính đại, mặc cho cũng có một vài mặt bất cập là bạn sẽ luôn bị soi mói tới từng bước chân sợi tóc mỗi lúc đặt chân tới giảng đường.
25 Hương thơm của các cây nến thơm giăng khắp căn phòng đã khiến cho những suy nghĩ của tôi về bé Na bớt bị khuấy động, trấn an chúng đồng thời xoa dịu tôi.
26 Tình yêu đầu đời của tôi từng là một sai lầm vô cùng lớn. Tôi nghĩ rằng Hoàng Tuyền đang cố gắng sửa chữa sai lầm ấy cho tôi, đó chính là lí do hợp lí nhất mà tôi có thể nghĩ ra được cho một chuỗi những sự kiện diễn ra mấy ngày gần đây.
27 - Cậu vừa nói gì cơ? Không muốn tiếp tục lớn lên nữa ư?- Phải! Cậu sẽ thấy lí do ấy rất ngớ ngẩn nhỉ? Bởi trẻ con luôn muốn nhanh chóng trở thành người lớn với những ước mơ rất lớn lao của mình.
28 -Bé Na à?! - Tôi vừa mở hé cửa phòng vừa gọi. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là căn phòng trống rỗng với mớ chăn mền nằm lộn xộn trên giường.
29 -Chẳng phải nó đã đi rồi sao? Ta xin lỗi nếu như trí nhớ của ta kém quá. - Tôi đứng trơ như phỗng nhìn bà chủ tiệm tạp hóa cố dung những chiếc móng đầy cáu bẩn trên bàn tay nhăn nheo của mình để cạy nắp một cái hộp thiếc.
30 Quỳnh Dao cúi xuống nhìn những vệt máu khô đọng lại trước cửa tiệm tạp hóa. Cô cảm thấy nhịp tim mình đang dồn dập trong lòng ngực như thể bao nhiêu đó vẫn là chưa đủ để bơm máu đi khắp cơ thể cô.
31 Có thể tôi đang bị theo dõi, hoặc do tôi tự tưởng tượng ra thế. Tuy nhiên, chẳng có gì có thể giải thích được những tiếng động kì lạ cứ mỗi lúc một to dần lên phía sau lưng tôi kể từ khi bước chân vào trong rừng.
32 Tôi không biết mình đã buông xuôi hay chưa?Tôi nghe thấy tiếng nước róc rách quanh tai mình. Tiếng nước trong trẻo đến lạ lùng, khiến tôi cảm thấy sức nặng đã đè nghiến lên cơ thể mình dần biến mất, chỉ để lại sự nhẹ nhàng thanh thản.
33 - Tại sao máu của cô lại có màu đỏ? Tôi nghe thấy tiếng nước róc rách xung quanh như đang cổ vũ mình. Tuy nhiên, không gian đầy mơ mộng giữa rừng trúc, với một cặp đôi đang nhìn nhau một cách “đắm đuối” giữa chiếc cầu bắc ngang qua hồ sen, trông không hợp lắm với ngữ cảnh của câu hỏi và vấn đề.
34 - Cậu vừa đi đâu về thế? - Lâm Thành hỏi ngay khi Quỳnh Dao vừa đặt chân lên sân thượng ngay cả khi cậu không hề rời mắt ra khỏi kính viễn vọng của mình.
35 Buổi chiều mùa thu yên ả đã trôi qua với tôi đầy dông bão như thế. Tôi đảm bảo rằng đó chỉ là một cách nói tượng trưng cho việc tôi gần như cảm thấy sự tò mò của mình đã sắp chạm đến mức cực đại sau tất cả những chuyện đã xảy ra trong vòng chưa tới hai tiếng đồng hồ qua.
36 - Mặt trời đã lặn được hai tiếng rồi đấy, sao họ vẫn chưa chịu rời khỏi nhà? - Khoan đã nào, Tam Thần. Sao chúng ta lại phải chầu chực trước cửa hiệu tạp hóa này chứ? - Tôi tưởng là cậu biết rõ chỗ này nhất rồi? - Ừ thì đồng ý là tôi vẫn thường ghé qua đây nhưng chuyện đó đâu có hợp lí hóa được việc chúng ta chui vào bụi rậm và làm như thể kẻ trộm? Lần này tôi chẳng dùng lối nói ẩn dụ hay là ám chỉ gì đâu, chúng tôi đang núp trong một bụi rậm trước cửa hiệu tạp hóa mà tôi vừa rời khỏi để rồi tự chuốt vào thân cái vết sẹo trên cổ.
37 Chúng tôi chìm trong hoảng loạn, và trong phút chốc, không ai nhận ra rằng mình đang theo dõi hơi thở của người kia. Tôi lắc đầu khi mọi thứ trước mắt mình bắt đầu hoa đi và sau đó chồm đứng dậy.
38 Trong suốt chuyến đi kéo dài bốn tiếng đồng hồ trên chuyến xe buýt chất đầy những thanh niên tình nguyện khác giống tôi, mọi người bị nhấn chìm vào một cuộc hội ngộ và những cuộc vui tưởng chừng không bao giờ dứt.
39 Tất cả chuyện này thật ngu ngốc, Tam Thần không thể ngừng việc chửi rủa trong thầm lặng và cô nàng sắp chết tới nơi vì chuyện đó. Sự ấm ức bị dồn nén trong lòng làm cho cô vô tình trở thành một người vô cùng thô bạo và cộc cằn mặc dù khi như vậy cô cũng chẳng lấy làm khiến người khác e dè lắm.
40 Tôi quay về nhà trong tình trạng mệt mỏi cực độ khi phải giả vờ trước mặt chị mình và những người khác để họ không nhận ra tôi thật sự đang trong trạng thái rất bất bình thường.