Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoàng Hậu Bỏ Trốn Chương 35

Chương trước: Chương 34



Chương 21: Trúng tuyển

Nghe xong ‘lời khuyên’ của Suất ca, tôi buồn chán quay lại Kinh Hồng các. Hắn nói cũng đúng, với dung mạo của tôi, nhất định lạc tuyển, quả thật không cần lo lắng. Vấn đề tôi không còn là xử nữ tuy nghiêm trọng, nhưng đoán rằng các bà cô ấy sẽ không vạch trần ra đâu. Cái này gọi là nã nhân thủ đoản, đã thu tiền của tôi rồi mà còn tạo xì căng đan, sống không dai đâu. Làm tôi lo nghĩ nhất chính là nụ cười thâm sâu và câu nói không thể hiểu nổi của ma ma kia. Vừa nhớ lại, đã thấy sợ rồi.

Thấm thoát đã thấy một đám tú nữ, tụm năm tụm ba đi vào Kinh Hồng các. Ăn nhanh vậy? Thật là có phúc không biết hưởng a, nếu tôi mà là các nàng ấy, được ăn bữa trưa, nhất định sẽ ăn đến no phồng bụng thì thôi. Nhìn vóc dáng các nàng, chắc cũng không cần ăn kiêng. Có lẽ trong đầu nghĩ đến Điện tuyển lát nữa, ăn không vô. Những đứa con gái này, thực không biết cung đình hiểm ác, đau đầu nhức óc thế nào mới tình nguyện chịu chết.

Mải mê suy nghĩ, tôi thấy như mình đụng vào vật gì rồi. Tôi vừa ngẩng đầu lên, là một vị nữ tử thanh tú đang sợ hãi nhìn tôi. Không xong, tôi đụng vào người ta. Vội cười lành: “Liễm Dung vô tâm đụng vào cô nương, thỉnh cô nương thứ lỗi.”

Nàng đạm đạm nhất tiếu: “Là Phượng Nhi bất cẩn, phải thỉnh tỷ tỷ chớ trách phạt.” Cái này… Cái này… Rõ ràng là tôi đụng vào con nhà người ta, sao lại xin lỗi tôi.

“Là lỗi của Liễm Dung, đụng vào cô nương, Liễm Dung phải thỉnh cô nương thứ lỗi mới đúng.” Trông nàng khách khí thế, tôi cũng nên khiêm nhường một chút.

“Không, không dám.” Nàng khó khăn thốt ra mấy chữ. Vẻ mặt hoảng hốt, tôi không phải khủng long, có cần thiết thấy kinh khủng như vậy không?

Tôi liếc mắt quan sát nàng, thấy nàng ăn mặc bình thường, trang sức cũng không nhiều lắm, chất liệu cũng thường, thậm chí có chút cũ kỹ. Không cần phải nói, nữ tử này nhất định gia thế hàn vi, cho nên lúc nào cũng nhường nhịn. Nhìn lại bản thân mình, tuy trang phục của tôi thanh nhã, nhưng trên người vẫn có vài thứ đồ trân phẩm hiếm thấy. Nàng sợ mất lòng tôi, nên mới khúm núm vậy.

Tôi cười: “Liễm Dung đụng vào cô nương, nên thỉnh tội với cô nương.”

Nàng vội nói: “Không dám, không dám, tiểu thư không cần làm vậy.”

Tôi nhìn dáng vẻ hồi hộp ấy, nắm tay nàng, nói: “Đã có duyện hội ngộ, chính là tỷ muội, có gì mà dám hay không dám. Nếu cô nương không chê, gọi ta một tiếng tỷ tỷ.” Đã từng như vậy, tôi đã từng nhỏ bé lẻ loi vâng vâng dạ dạ như thế, giống nàng bị người ta xem thường. Nhìn nàng, tôi không khỏi nhớ tới quãng thời gian học đại học.

Rất nhiều năm trước, tôi may mắn đỗ vào một trường đại học có tiếng, đa số chúng bạn đều có bối cảnh gia thế hiển hách. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một đứa con gái bị quăng đi, cái gì cũng không có. Nhớ lại ngày khai trường, tôi vì khẩn trương, đụng vào một bạn học, kết quả bị cô ta mắng như một con chó. Sau đó tôi mới biết, nữ sinh mắng tôi đó là thiên kim của ngài thị trưởng, tính tình thất thường, khi tôi học đại học cũng được trải nghiệm nhiều.

Nữ tử nhu nhược trước mặt này, cũng giống với tôi ngày xưa ấy. Nhưng nàng so với tôi còn may mắn hơn, bởi người nàng đụng phải là tôi.

Nàng vừa mừng vừa lo, “Thật sự có thể?”

Tôi gật đầu: “Đương nhiên có thể, có thể gọi ta tỷ tỷ, chúng ta là hảo tỷ muội.”

Tôi nắm lấy tay nàng, cùng bước vào Kinh Hồng các, thấy Tưởng Dung đã ở bên trong rồi. Tưởng Dung thấy tôi kéo tay Phượng Nhi, châm chọc: “Tam muội, muỗi cùng đừng tự hạ thấp mình như vậy.”

Phượng Nhi nghe nàng ta nói như thế, lén liếc sang tôi. Tôi cười: “Ta biết thân biết phận, không cần ngươi nhắc nhở.”

Lườm lại nàng một cái, lướt qua. Bởi vi tôi đi quá nhanh nên gây ra một cơn gió lạnh.

Phượng Nhi và tôi cùng ngồi xuống, nàng cảm kích nói với tôi: “Tỷ tỷ, cảm tạ tỷ. Tỷ là thiên kim tiểu thư đại gia, không nên vì ta mà đắc tội những người khác.”

“Có gì là đắc tội chứ, nữ nhân đó cố tình bới móc, đừng để ý nàng.” Tưởng Dung a Tưởng Dung, ta biết nỗi buồn khổ của ngươi, vì sao ngươi không thể làm chính mình? Vì sao ngươi luôn muốn đối đầu gay gắt với ta?

Tôi không thích nàng ta, nhưng cũng không ghét, tôi không hi vọng có một ngày nàng chết bởi tay tôi.

Phượng Nhi biết ơn nhìn tôi: “Tỷ tỷ, cảm tạ tỷ. Cha ta chỉ là một huyện lệnh nhỏ, không tiền không quyền, khó được các tỷ tỷ để mắt ta.” Huyện lệnh mà nói, so với mấy vị trọng thần thì kém xa, khó trách nàng dè dặt khép nép vậy.

Tôi thấy nàng là một cô gái được, dung mạo thanh tú, ăn nói có học thức, chỉ có điều lá gan quá nhỏ. Tôi chúc nàng lạc tuyển, chứ cứ với kiểu này, nàng không bị đám cọp cái hậu cung kia ăn tươi mới là lạ.

Chúng tôi hai người hàn huyên vài câu, nàng lại trở về một góc ngồi. Giữa đám tú nữ nét mặt như hoa, phục trang đẹp đẽ, tỏ ra hèn mọn như vậy. Tôi nhìn nàng, đành bất đắc dĩ thở dài. Nữ tử ở niên đại này, thật vô năng a.

Loading...

Xem tiếp: Chương 36

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mật Ngọt Ướt Át

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 47


Tướng Dạ

Thể loại: Khoa Huyễn

Số chương: 1310



Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 38