61 Lúc ngồi trong lớp Hoàng đồng học kỳ thực rất hoảng hốt, thầy giáo bảo đại diện khóa phát sách mới, SGK của cậu mới vừa được phát xuống lại bị bạn cùng bàn vẽ cái xxx ở trang bìa.
62
Hoàng đồng học cảm thấy trong lòng không bình tĩnh nổi, cậu vừa hi vọng thời gian trôi nhanh lên một chút, lại vừa hoảng sợ lúc thi đại học đến.
Mẹ của cậu vẫn chơi mạt chược mỗi ngày, thuận miệng thì mắng cậu vài câu, đem cậu sỉ nhục đến không đáng một đồng, nói cậu giống bố cậu, đều không phải đàn ông.
63
Đàm Tử Dực đứng ở cửa, cười hỏi: “Đang có chuyện gì à?”
Hạ Địch đột nhiên quay lại, nhìn anh không nói ra lời.
“Hoàng Đồng có ở đây không?” Đàm Tử Dực chưa đi vào trong phòng học, nói, “Không có ở đây à?”
“Có!” Một người nữ sinh chỉ chỉ Hoàng đồng học mặt mờ mịt vẫn ngồi ở trên đất nói, “Nơi này ạ!”
Đàm Tử Dực đứng dựa vào cửa, nói: “Đồng Đồng, em làm gì đấy? Anh của em trở về em cũng không hỏi thăm à.
64
Hoàng đồng học nói: “Học trưởng, em không sao nữa rồi. ”
Học trưởng lại nói: “Lại lừa người đi, không sao rồi mà nước mắt còn đang chảy kìa?”
Đại Hoàng cọ cọ chân Hoàng đồng học, thân thể mập mũm mĩm bắt lấy ống quần cậu, muốn cậu ôm.
65
Có những người thay đổi chỉ là chuyện trong nháy mắt, hôm qua vẫn còn ẩn nhẫn nhân nhượng, ngày hôm nay đã có thể mạnh mẽ đấu tranh rồi.
Bởi vì đã hoàn toàn mất kiên nhẫn và tin tưởng đối với bạn cùng bàn, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói chuyện của mình cho học trưởng biết, Hoàng đồng học cảm thấy có mấy người thực ra không hề quan trọng như vậy.
66
Hoàng đồng học đứng ở nơi đó, không nói một lời, cũng không ngăn cản, cũng không rời đi, cậu chỉ nhìn, chỉ nghe.
Đàm Tử Dực giơ gậy trong tay lên, đem Hạ Địch vây lại bên tường, chọc chọc bờ vai hắn, nói: “Mày vừa nói gì cơ? Nói rằng đối xử với Hoàng Đồng không tệ á?”
Đàm Tử Dực nở nụ cười: “Thật đúng là như thế, ngày hôm qua nếu tao không đến, mày chuẩn bị làm gì nữa hả?”
Hạ Địch cau mày nhìn anh, không dám ho he.
67
Hoàng đồng học bình tĩnh nhìn học trưởng, cậu lần đầu tiên nhìn thấy người khác đánh nhau gần như vậy, hơn nữa người kia còn là học trưởng.
Là học trưởng luôn ôn nhu chiếu cố cậu.
68
Hoàng đồng học ngoắc ngón tay với học trưởng, xấu hổ nhìn đối phương, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh ạ. ”
Đàm Tử Dực nhìn ngót út hai người đang móc vào nhau, nở nụ cười, thuận thế thẳng thắn kéo tay cậu lại: “Anh còn tưởng rằng đứa ngốc này cả đời đều không phát hiện ra được.
69
Đàm Tử Dực ngây ngẩn cả người, phụ huynh học sinh đứng chung quanh bọn họ cũng bối rối.
Hoàng đồng học hôn xong liền muốn chạy, mắc cỡ cực kỳ, không dám nhìn nhiều người ở bên cạnh, nhưng cậu không đi được, bị Đàm Tử Dực kéo một cái trở lại.
70 Đàm Tử Dực một hồi lâu không phản ứng lại, chờ anh hiểu được Hoàng đồng học nói cái gì, đối phương đã ngồi chồm hỗm xuống bụm mặt không chịu nhìn anh rồi.
71 Hoàng đồng học căn bản không ý thức được, mình đang nói mấy câu mang ý tán tỉnh như thế với học trưởng. Cậu chỉ là cảm thấy đây là một câu nói bình thường, nghe vào tai anh lại thay đổi chút mùi vị, mang theo chút quyến rũ vốn không có tồn tại.
72
Chuyện người trưởng thành nên làm. . . . . . Hoàng đồng học chất đầy các loại ảo tưởng trong đầu.
Hai tay cậu chặt chẽ siết đệm ghế sô pha, con mắt nhìn trừng trừng, như là kiểu vừa bị dọa sợ khủng khiếp lắm vậy.
73
Hoàng đồng học phùng má: “Em cũng không còn là trẻ con, xem 《 Crayon Shinchan 》 làm gì ạ?”
Đàm Tử Dực nở nụ cười: “Cái này đúng là không thể cho trẻ con xem.
74 Không ai chịu được hấp dẫn như vậy, Đàm Tử Dực tất nhiên cũng không được. Đều là con trai hai mươi nồi bánh chưng rồi, muốn làm cái gì với nhau lại quá rõ ràng.
75
Lúc Hoàng đồng học tắm, khóa cửa không cho học trưởng vào cùng, cậu vẫn còn thẹn thùng lắm.
Đàm Tử Dực ngồi xổm ngay ở cửa vừa vuốt ve mèo vừa cười, anh nói: “Sao lúc nãy còn để anh nhìn hết cơ mà?”
Hoàng đồng học xấu hổ không dám hé răng, cúi đầu tắm xong lại phát hiện ra không có quần áo.
76
Hoàng đồng học không nghĩ tới học trưởng phải đi vội thế, cậu càng không nghĩ tới sẽ cùng đi với người kia.
“Làm khó em à?” Đàm Tử Dực kéo tay cậu lại, “Chúng ta thảm quá, mới vừa ở cùng nhau lại phải tách ra.
77 Hoàng đồng học sợ những thứ xa lạ,cậu cho tới bây giờ chưa tới thành thị khác bao giờ, nếu để cho mình cậu đi cậu có thể sẽ ở trong đám người căng thẳng đến cả người đổ đầy mồ hôi.
78
Đàm Tử Dực nín cười, nhìn Hoàng đồng học căng thẳng đến nỗi dựng hết tóc gáy lên, nhẹ giọng hỏi cậu: “Em xấu hổ à?”
Hoàng đồng học liên tục chớp mắt, nhìn cửa chằm chằm, quên cả đáp lại Đàm Tử Dực.
79
Hoàng đồng học cực kỳ không muốn cùng bạn cùng phòng Đàm Tử Dực ăn cơm, nhưng lúc bị kéo tay đi, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Năm người, đi trong trường đại học, Đàm Tử Dực vẫn giới thiệu trường học cho Hoàng đồng học, nam sinh mặc áo may ô đen giờ đã đổi thành mặc sơ mi đen, anh ấy …là năng nói nhất, Đàm Tử Dực nói một câu, anh ấy ở bên cạnh bù thêm hai câu, cuối cùng, bị nam sinh mặc sơ mi trắng kéo sang một bên.
80
Hoàng đồng học cảm thấy xấu hổ, nhưng lại có chút vui vẻ.
Cậu lén ngoắc ngón tay học trưởng ở dưới bàn, người kia thuận thế nắm lại tay cậu.
Cả một bữa cơm này, áo sơ mi đen đều kể một tấm chân tình của Đàm Tử Dực ra sao làm sao, khiến mọi người trong phòng đều trở thành mấy quả chanh thành tinh luôn rồi.