121 Không lâu sau, tin tức lều trại của phó tỳ nữ quyến bốc cháy truyền ra.
“Tư Hàm Hương đã chết?” Bách Lý Thanh dừng bút son trên tấu chương đang phê duyệt.
122 Cảm thấy sức lực ở cổ ngày một lớn, có chút cảm giác hít thở không thông, Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, cười khẩy nói với Tư Lưu Phong: “Tiểu Vương gia, nể mặt chúng ta từng là vợ chồng một hổi, tuy biết ngươi rất muốn lấy mạng ta, nhưng khuyên tiểu Vương gia nên kiềm chế một chút.
123 Ngày hôm đó Bách Lý Thanh đang ngồi thiền trong phòng, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng ầm ỹ.
“Không được, Đốc Công luyện công trước nay không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rối.
124 Tây Lương Mạt vuốt roi trong tay, cười như không cười nói: “Đúng vậy, ta ra tay với người của Hoàng Hậu nương nương đấy, thì sao? Chẳng phải ngươi cũng ra tay với ta đấy thôi?” Nam Cung cô cô từ trẻ đã theo Hoàng Hậu, nhiều năm qua lộng hành hậu cung.
125 Diệt trừ… Lam Đại nguyên soái?
Tây Lương Mạt nhướng mày ngạc nhiên, bỗng không nhịn được cười lạnh ra tiếng.
Đây chính là thứ mà người hoàng gia gọi là tình ý sao? Vì quyền thế của mình, cuối cùng có thể hung hăng tổn thương người mình ái mộ, ép đối phương chấp nhận mình, ở cạnh mình, lẽ nào không hề cảm thấy nực cười?
Cảm tình vì tư lợi như vậy, chẳng trách Lam thị sẽ tự nguyện xuất gia cũng không muốn ở bên hai gã đàn ông này.
126 Khi Tây Lương Mạt phát hiện mình đang làm gì, đôi mắt chuyển động đụng thẳng vào đôi mắt âm u mị hoặc của Bách Lý Thanh, trong đó thoáng qua một tia kinh ngạc, nàng đỏ bừng mặt, giật bắn người lên ho khan: “Khụ, chuyện này, đây là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn.
127 Bảo bối gia truyền?
Trong đôi mắt hẹp dài của Tây Lương Tĩnh bốc lên nét tàn khốc, hắn nhìn về phía Đức Vương phi lạnh nhạt nói: “Vương phi, ngài không khỏi quá coi thường phủ Quốc Công chúng ta rồi.
128 Thánh chỉ đã hạ, đương nhiên không thể nào cò kéo mãi.
Tây Lương Mạt thầm tức giận nhưng vẫn sai đám Hà ma ma lập tức thu dọn hành lý cần thiết.
Lão phu nhân và Tĩnh Quốc Công phân biệt phái Lệ cô cô và Ninh An tới tặng chút lễ vật, không vì cháu gái, con gái được sủng ái mà vội vàng thấy người sang bắt quàng làm họ như hầu hết người ta tưởng.
129 Người tới chính là Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh lẽ ra lúc này đang thị sát binh vụ đại doanh bên ngoài kinh thành ba trăm dặm.
“Ngươi cảm thấy đứa bé kia thế nào?” Lam Đại phu nhân không trả lời trực tiếp mà thản nhiên hỏi.
130 Hoàng Hậu nhìn nàng, hơi nhăn mày như có điều khó hiểu: “Nếu không có chứng cớ, Trinh Mẫn Quận Chúa, ngươi có nhân chứng không?”
Tây Lương Mạt vẫn kẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không có nhân chứng.
131 Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng nghe chân mày nhăn càng chặt.
“Ngươi muốn nói…”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ta muốn nói là, Công Chúa điện hạ, ngài nên xử lý mấy tên tai mắt bên cạnh ngài đi.
132 Có đôi môi mềm nở nang đặt lên, rượu ấm áp chảy vào giữa cánh môi hắn.
Rượu rất trong, rất nồng, là rượu cao lương thuần khiết ủ từ đan quý cốc, một loại đặc sản phương bắc, hòa với nước hoa tường vi đêm kiều diễm, bỗng dưng thêm ba phần quyến rũ.
133 Tây Lương Mạt giật mình mở to mắt, không dám tin nhìn hắn, sau đó giơ tay lên không chút khách khí tát cái “chát” lên mặt đối phương.
Thái Tử dùng một tay nắm chặt bàn tay mềm của nàng gập về sau, Tây Lương Mạt lập tức co đầu rụt vai, nhấc chân đá thật mạnh tới phần dưới của đối phương, tay kia đã không khách khí hỏi chuyện trên mặt Thái Tử.
134 Bóng đêm như mực, ướt lạnh như nước, trong phật đường Kinh Lan dần bay ra mùi máu tanh như có như không.
Dưới ánh trăng trong trẻo, một bóng người thon dài mặc cẩm y tối màu đứng trước phật đường, gió lạnh thổi qua thổi phồng y bào hoa mỹ rộng thùng thình của hắn, tựa trích tiên, càng giống yêu ma sải đôi cánh cực lớn dạ hành dưới trăng.
135 “Thật ra ngươi không phải người phải không?” Tây Lương Mạt bỗng cảnh giác nhìn người đang ôm mình.
Rõ ràng ngày hắn phát độc, nàng đã kiểm tra chỗ bí mật của hắn, nàng vô cùng xác định, khẳng định, nhất định, tin tưởng chính mình tuyệt đối không nhìn nhầm.
136 Bách Lý Thanh nhìn người phía trên, bỗng không nhịn được cúi đầu cười một tiếng trầm trầm: “Ha ha…”
Tây Lương Mạt nhướng mày, nhìn hắn nói: “Ngươi cười cái gì?”
Dứt lời, nàng thuận tay giật miếng khăn trong miệng hắn ra.
137 Từ lúc ban đầu cảm thấy dã tâm trong ánh mắt và phản ứng nhạy bén của nàng thú vị, giống một tiểu hồ ly vừa giả dối vừa nịnh nọt, đến sau này dần dần bới móc càng nhiều, đòi hỏi càng nhiều từ trên người nàng.
138 Tây Lương Mạt thấy nụ cười mỉm của hắn, không hiểu vì sao trong lòng hơi ấm áp, kéo làn váy đi qua ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh hắn.
“Này. ” Bách Lý Thanh thuận tay đưa cho nàng một cái bát bạch ngọc.
139 “Ngươi nói thật?” Tây Lương Tĩnh chấn động, sau đó lạnh lùng nhìn nàng.
Tây Lương Mạt uyển chuyển cười: “Thế nào? Ca ca không tin?”
Tây Lương Tĩnh liếc nàng một lúc lâu, cố gắng tìm ra một điểm không thích hợp trên mặt nàng, nhưng không phát hiện bất cứ manh mối gì.
140 “Nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí của ngươi kìa, quân đội còn chưa tìm được đã vênh váo?” Một giọng nói ưu nhã ma mị bỗng vang lên ngoài cửa.
Tây Lương Mạt giật mình, cầm lệnh bài xoay người, trông thấy người vừa tới xong ngược lại yên tâm, hoàn toàn không ngại ngần gì.