101 Bách Lý Thanh vừa đi Liên công công liền đến mời Tây Lương Mạt rời khỏi Tu Hành Điện. Tây Lương Mạt cũng không thích thú gì Tu Hành Điện đầy mùi đan dược kỳ quái này, nàng đang định đứng dậy theo Liên công công rời đi.
102 Bầu không khí căng thẳng trên đại điện hoàn toàn không truyền tới nha môn doanh mã, Tây Lương Mạt chờ trước cửa cung một lúc lâu mới nhìn thấy Mị Thất chậm rì đánh xe ngựa ra, Bạch Ngọc ngồi bên sườn xe vẻ mặt phiền muồn, còn Tiểu Lục Tử thì không thấy đâu.
103 Xe ngựa phủ giấy dầu lung la lung lay cuối cùng cũng dừng lại trước một khách sạn bình dân nhỏ, người đánh xe là một ma ma trung niên, bà ngẩng đầu nhìn khách sạn bình dân rồi lại nhìn sắc trời, sau đó nhảy xuống xe nói với người trong xe: “Hôm nay sắc trời đã muộn, nghỉ tạm ở đây đi, ngày mai lại đi tiếp.
104 Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi từ khi vào đông, dưới ánh mặt trời tuyết trắng ánh lên những tia sáng trong suốt, trời đất chìm trong một màu sáng bạc.
105 “Vì sao phải đi Lạc Dương, chẳng phải Quận Chúa đã để Bạch ma ma và mọi người đi Lạc Dương thu hút sự chú ý của Thiên Tuế gia sao?” Bạch Ngọc khó hiểu nhìn Tây Lương Mạt.
106 Edit by Pink Lady & LinhMaroonĐi vào?Tây Lương Mạt cắn răng, bề ngoài này của mình lừa người khác còn được, chứ muốn lừa Bách Lý Thanh?Trừ khi nàng thật sự có thể khoác một bộ “da người” lên người!Tây Lương Mạt nhìn trái nhìn phải không thấy ai, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.
107 Edit by Pink Lady & LinhMaroonTên sàm sỡ vô liêm sỉ!Tây Lương Mạt nổi giận, trong màn đêm đen, nàng nâng đầu gối huých mạnh vào giữa hai chân đối phương.
108 Edit by Pink Lady & LinhMaroon“Môn nhân Đường Môn giỏi về thiết kế, phát minh và sử dụng các loại ám khí, cũng tinh thông độc thuật, hành động quỷ bí, động tác mơ hồ, nửa chính nửa tà.
109 trong chốc lát Bách Lý Thanh quay sang nàng gần như có thể nhìn thấy sự vắng lặng vĩnh hằng trong đáy mắt hắn, nơi đó không buồn không vui, không hờn không giận, tựa như trong mắt hắn vạn vật trên thế gian đều là huyễn ảnh hư vô, trải hết ba nghìn trượng hồng trần cũng không thấy buồn vui của thiên địa.
110 “À… Đồ nhi nói không có được không?” Tây Lương Mạt nheo mắt lại, đầu ngón tay chỏ lên ngực hắn.
Vậy mà Bách Lý Thanh lập tức dừng tay liếc nàng, thở dài một hơi như rất bất đắc dĩ: “Trò yêu không cho vi sư thân cận, tâm trạng vi sư sẽ không tốt, vi sư tâm trạng không tốt sẽ ngứa tay, một khi ngứa tay sẽ không nhịn được muốn hành hạ người khác, vi sư đã muốn hành hạ người khác mà trước mặt chỉ có trò cưng ngươi, đành khiến trò cưng chịu uất ức tiếp nhận vi sư hành hạ vậy.
111 Khi Tây Lương Mạt tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao ba sào, trong lều vải mềm chỉ còn lại một mình nàng, Tây Lương Mạt dụi mắt định đứng dậy thì một cục bông nhỏ mềm mại màu đỏ nhào về phía nàng, dọa nàng giật nảy mình, đang định trốn thì cục bông nhỏ kia như bị thứ gì giật mạnh, dừng lại ngay trước ngực nàng.
112 “Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Hoàng đồ phách nghiệp đàm tiếu giản, bất thắng nhân sanh nhất trường túy*. Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại giáo chủ tại đây, các ngươi mau mau bái kiến!”“Ngươi… Ngươi… Ngươi nói cái gì!” Tây Lương Tiên bị hai sa phỉ Hách Hách giữ, không dám tin ôm gương mặt sưng phồng.
113 “Hừ, lão tử mặc kệ Nhật Nguyệt thần giáo với tổng quản gì nhà ngươi, vừa rồi kết quả khôi thủ đã có, hắc bạch lưỡng đạo đều do chúng ta thắng, Lệnh Hồ Xung, các ngươi còn muốn thế nào!” Đường chủ Hình Đường Thiên Lý giáo Lưu Nghị nhổ một bãi nước bọt xuống đất, tàn bạo trừng mắt nhìn người của Nhật Nguyệt thần giáo.
114 “Đồ nhi chỉ cảm thấy Tư Hàm Hương đã chuẩn bị hồi kinh, nếu ta không quay về, chẳng phải sẽ nhỡ mất trò hay hay sao?” Tây Lương Mạt cười cười, tiện tay kéo khăn che mặt xuống.
115 “Vâng, đúng là khéo. ” Hà ma ma gật đầu, vừa mạnh mẽ kéo mất chăn của Tây Lương Mạt vừa nói.
Tây Lương Mạt không còn cách nào khác, đành lười biếng đứng lên, cong ngón tay gãi cái đầu rối bù: “Ừ, người trong vương phủ quả là tràn đầy “kính ý” với bản quận chúa nhỉ.
116 “Tẩu tẩu!” Tư Hàm Ngọc nhất thời không biết lấy dũng khí từ đâu, cầm cành cây đập loạn xạ lên người con gấu nâu còn cao to hơn mình.
Con gấu da dày thịt béo, sức lực như muỗi đốt của Tư Hàm Ngọc không thể làm nó bị thương, nó chỉ biết hung hăng cắn xé da thịt của cô gái bên dưới, hoàn toàn không để ý tới Tư Hàm Ngọc.
117 *Hòa ly: giống kiểu ly hôn bây giờ, hai bên tình nguyện, hòa ly xong không ảnh hưởng đến ai, có thể đi lấy người khác, bên con gái cũng không chịu nhiều ảnh hưởng.
118 Tư Lưu Phong vừa đi tới gần trướng bồng đã nghe thấy câu này.
Lập tức như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu hắn, hắn ngẩn ra đứng bất động. Tư Lưu Phong quả thật không ngờ Hoàng Đế lại trực tiếp đồng ý yêu cầu của Tây Lương Mạt, thậm chí ngay cả gọi hắn vào hỏi chuyện cũng không, chứ đừng nói bận tâm đến mặt mũi Đức Vương phủ và phủ Tĩnh Quốc Công!
Lúc này, trong trướng bồng, tiếng nói cảm kích của Tây Lương Mạt lại truyền ra: “Đa tạ bệ hạ thành toàn cho Mạt Nhi, Mạt Nhi vô cùng cảm kích.
119 “Sư phụ, ngài dịu dàng chút được không, thịt đồ nhi sắp bị ngươi cắn rớt rồi. ” Tây Lương Mạt mềm giọng nói, dúi đầu vào cánh tay như đà điểu, nàng còn chưa nghĩ ra phải đối phó với yêu nghiệt phía sau thế nào.
120 Tư Hàm Hương đáng chết, Tây Lương Mạt cũng trốn không thoát!
Đức Vương phi âm trầm nắm chặt chén trà sứ men xanh trong tay, ngay từ đầu mục đích nó gả tới đây đã không đơn giản, có lẽ lúc trước đã có kẻ phía sau nó sai phái, mà không biết là ai!
Có điều tất cả đã quá muộn, bọn họ rơi vào trong bẫy mà còn không biết chân diện mục của đối phương, không biết mục đích của phương!
Tư Lưu Phong hơi ngừng rồi chỉ nói: “Mẫu phi cảm thấy sau lưng Mạt Nhi là ai?”
Đức Vương phi hừ lạnh một tiếng, ném chén trà sứ men xanh lên bàn: “Một thiếu nữ mới mười lăm, năm nay cũng chỉ mười sáu, ngoại trừ phụ thân nó ta thật sự không nghĩ ra kẻ nào có bản lĩnh khống chế đường đường con gái Tĩnh Quốc Công.