Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Tư Dẫn

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 359
Chương mới nhất: Chương 344
Cập nhật cuối: 10 năm trước
Tóm tắt truyện:(Diêu Khiêm)Tôi rất ít viết lời tựa cho tác phẩm, bởi tôi biết tôi không đủ tư cách, trong sáng tác văn học, tôi chẳng qua là một độc giả, một học trò nhỏ, trong mắt tôi, có thể viết ra một câu chuyện, một áng văn gây xúc động lòng người đều là thành tựu phi phàm, tôi hâm mộ những người tài năng như thế, tôi vui lòng để họ dẫn dắt vào những áng văn, những câu chuyện xúc động đó.

Danh sách chương Hoa Tư Dẫn


Chương 161

161 Giết chết một sát thủ không khó, làm sát thủ động lòng mới khó, cuộc đời của họ giống như đi trên dây giữa hai bờ vực thẳm, chỉ có nguy hiểm, với xã hội họ luôn có thái độ thù địch chống đối.


Loading...

Chương 162

162 Cô không thể nói nên lời, mặt càng tái nhợt, môi run run, ôm chặt cánh tay chàng, dường như mọi nỗ lực của chàng đều là gắng gượng, quả nhiên chàng gục xuống ngay sau đó.


Chương 163

163 Cô trượt xuống, gục trên đầu gối chàng, nói như tự an ủi: “Thiếp đợi chàng bình phục, nhanh bình phục nhé”. Xúc xắc gắn đậu tương tư, thiếp tương tư chàng, chàng hỡi có hay.


Chương 164

164 Cô kinh ngạc nhìn chàng, ánh nước trong mắt càng dâng, nhưng trước khi tụ thành giọt đã bị ép tan đi, môi run run rất lâu, mới phát ra tiếng: “Kỳ thực chàng đã sớm biết thiếp không phải là Cẩm Tước đúng không? Cố tìm lý do để giam cầm thiếp”.


Chương 165

165 Trên thế gian có bao nhiêu kẻ muốn giết người nhưng không có bản lĩnh ra tay, may họ có nhiều tiền, lần đầu tiên gặp Oanh Ca, cô nói cô không tin Dung Viên đã chết, xem ra cô không tin thật.


Chương 166

166 Khi tôi hôn Mộ Ngôn, không biết vẻ mặt chàng thế nào, khoảng cách quá gần đương nhiên không thể nhìn thấy. Tôi đang tiếp khí cho chàng trong nước, nhưng không biết làm thế nào để mở hàm răng, chuyện này sư phụ đã dạy tôi, Quân Vỹ cũng từng viết trong tiểu thuyết, dụng cụ cần sử dụng chỉ có thể là đầu lưỡi, nhưng phải vừa dán môi vào môi chàng để nước khỏi tràn vào, vừa phải dùng đầu lưỡi cậy răng chàng nên hơi khó khăn.


Chương 167

167 Chương 6 Oanh Ca ra đi không cáo biệt. Mặc dù lão đại phu của y quán vô cùng kinh ngạc, nhưng chuyện này thực ra cũng nằm trong dự liệu của tôi, hai ngày trước, vừa mới xuống giường được cô đã nóng ruột muốn đi, chỉ là cơ thể còn quá yếu, mới ra đến cổng gặp gió đã ngã gục.


Chương 168

168 Ra khỏi y quán, nhìn núi non trùng điệp phía xa, không biết nên đi đâu tìm Mộ Ngôn, băn khoăn một hồi, quyết định đi dạo men theo con phố. Không có Tiểu Hoàng đi cùng, cảm thấy hơi buồn, nhưng lại nghĩ, nếu có Tiểu Hoàng, tìm thấy Mộ Ngôn, chẳng phải nó sẽ cản trở hai chúng tôi hay sao, vậy là lại không muốn có nó nữa.


Chương 169

169 “. . . ”. Cuối cùng tôi dùng một bức họa để đổi lấy chiếc trâm bạch ngọc đó, lão chủ quán còn trả lại tôi một trăm thù vàng, khi nhận bức họa còn cười nói: “Nếu không biết rõ lai lịch, lão cơ hồ còn tưởng bức họa này của cô nương là bút tích của Văn Xương công chúa”.


Chương 170

170 Chàng đang rót nước nóng tráng ấm chén, rót lên cả nắp ấm, cử chỉ rất duyên dáng đẹp mắt, như lưu thủy hành vân, “Không quen, sao?”. Tôi nghiêm mặt: “Nói dối!”.


Chương 171

171 Tôi ngoảnh lại: “Sao? Vậy thì nghe tạm”. Tôi tưởng sẽ được tin về tung tích của Dung Viên, nhưng chỉ thấy hơi ngạc nhiên khi được tin, sau khi Dung Viên thoái vị, luôn có thánh dược Bách Lý Việt bí mật ở bên, Mộ Ngôn tay cầm cái quạt vẻ phấn khởi: “Bách Lý Việt là người cuối cùng ở bên Cảnh hầu vương, Dung Viên sống hay chết, vụ hỏa hoạn ở hành cung Đông Sơn là thế nào, chỉ cần hỏi ông ta là biết”.


Chương 172

172 Đôi đũa dừng trên không, chàng thu đũa về, giọng thản nhiên: “Được, không ăn thì đem cho người khác”. Tôi còn tưởng vừa rồi mình nói quá, nghe thấy chàng nói vậy, lại tức sôi người, vốn định kiềm chế, nhưng không kiềm được, cảm thấy mắt sắp đỏ lên, giả bộ tỏ ra lạnh lùng, chẳng biết làm gì nữa, đành cố nén khóc: “Mang đi thì mang đi, mang cho cái cô Liên Tinh kia ăn, cô ta nhất định cảm kích, ăn xong sẽ đánh đàn cho huynh nghe, đằng nào tôi cũng chẳng biết gì, miễn cưỡng đánh một khúc là lấy tính mạng người ta”.


Chương 173

173 Buổi tối hôm đó kết thúc bằng việc tôi ném túi tiền vào đầu Mộ Ngôn. Nhưng ngày hôm sau đã cảm thấy nên đi xin lỗi Mộ Ngôn. Nghĩ lại, nếu chàng cho tôi là người thất thường cũng chẳng có gì lạ, chàng không hề biết tôi thích chàng, giống như một lính hầu đi công cán với quan phủ, khi cần đi bộ lại nhất định cưỡi ngựa, còn đòi cưỡi chung ngựa với quan phủ, mà lại ấp úng không nói ra được nguyên do, quan phủ đó ngoài cảm thấy anh ta bị thần kinh cũng chẳng có ý nghĩ nào khác.


Chương 174

174 Mộ Ngôn lại giục: “A Phất?”. Tôi lặng lẽ nhìn chàng: “Đối hoa đối tửu, lạc mai thành sầu, thập lý trường đình thủy du du”(*). Vốn tưởng như vậy coi như hòa giải, hòa giải như vậy thực ra rất tốt, kết quả khi Mộ Ngôn vừa viết xong đề từ, thì đại phu đến tìm, sau lưng có một cô gái đi theo, tự xưng là nha đầu ở Trích Tiên lầu hầu hạ Liên Tinh cô nương, phụng mệnh cô nương đến mời Mộ công tử lại phủ hàn huyên.


Chương 175

175 Môi cô động đậy: “Tôi muốn biết về phu quân của tôi”, lời chưa dứt đã nghẹn ngào, nhưng lập tức kiềm chế, “. . . muốn biết tại sao chàng bỏ tôi, bây giờ, chàng ở đâu?”.


Chương 176

176 Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Oanh Ca nói dài như thế, nhẹ nhàng hơn, nặng nề hơn bất cứ câu nào cô từng nói trước đây. Tôi lặng lẽ nhìn cô, lát sau, nói: “Tôi đùa cô đấy, tóc cô rất dài, rất đẹp, tôi không cần xương cốt của cô, chỉ cần đưa tôi mái tóc, tôi sẽ dùng nó làm dây đàn cũng có thể làm được cây đàn tôi muốn”.


Chương 177

177 Còn mãi đến đêm tân hôn, từ khoảng cách nửa điện Chiêu Ninh chàng mới lần đầu nhìn kỹ cô gái sẽ trở thành phu nhân của mình. Cô có hàng lông mày thanh dài, đôi mắt đen thẳm, dưới ánh nến đầy vẻ ấm áp dịu hiền, nhưng lại ngấm ngầm tỏa ra hàn khí, giống như món bánh tráng miệng bằng kem trong yến tiệc, lớp nước mai chua hoa quế rưới bên ngoài khiến món bánh trông như bốc hơi nghi ngút, nhưng bên trong lại là lớp lớp kem lạnh.


Chương 178

178 Chàng gật đầu, ý bảo lui ra, khi thị vệ ra đến cửa chàng lại gọi: “Vừa rồi ngươi nói, Dung Tầm làm thế nào xóa hết mọi vết sẹo trên người khi cô ta làm sát thủ?”.


Chương 179

179 Không phải vừa gặp đã yêu, từ thương xót đến yêu chỉ vẻn vẹn ba ngày, có thể người đời sẽ nghĩ ba ngày quá ngắn, nhưng có thể người ta chưa hẳn biết, đối với mối tình định mệnh, một cái nhìn cũng là dài, huống hồ ba ngày, huống hồ nhiều cái nhìn như vậy, chàng xót xa yêu.


Chương 180

180 Ngự Cẩm viên lạnh giá, mái hiên cong của Dung Nguyệt cung thấp thoáng dưới tán cổ thụ, chàng nhìn đăm đăm về hướng đó hồi lâu, thong thả hỏi Bách Lý Việt: “Quả nhân còn sống được bao lâu?”.


Loading...

Truyện cùng thể loại


Đường Quế Hoa Bát Nguyệt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 7


Tình Nhân Trọn Gói

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15



Vạn Năm, Vạn Năm

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 38


Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 83


Giả Dung

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 24


Hoa Tình Đẫm Máu

Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình

Số chương: 27


Theo Đuổi - Thư Không

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 3


Thời Hoàng Kim

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 30