Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Tư Dẫn Chương 187

Chương trước: Chương 186



Ít lâu sau, chúng tôi rời khỏi thành Tứ Phương, nghe nói Cẩm Tước được hậu táng, vào giờ tốt ngày lành tháng này Oanh Ca sẽ thành hôn cùng Dung Tầm, khi nghe được những tin đó tôi lại không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng sáng ngày thứ chín, lại nghe nói Oanh Ca mất tích đúng đêm hôn lễ, Dung Tầm đi tìm khắp thành Tứ Phương không thấy. Mộ Ngôn hỏi tôi: “Theo cô, Oanh Ca sẽ đi đâu?”.

Lúc này tôi đang viết thư cho Quân Vỹ, hẹn rõ địa điểm gặp nhau, nghe Mộ Ngôn hỏi, lơ đãng trả lời: “Có lẽ đã tỉnh lại, đi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình thôi”.

“Sau khi tôi chết, hãy chôn tôi cùng với phu quân tôi”. Tôi còn nhớ lúc đó Oanh Ca đã nói vậy, đó là ý nguyện cuối cùng của cô.

Mộ Ngôn trầm ngâm hồi lâu, đi đến tiện tay mài mực giúp tôi.

Đêm đó, Mộ Ngôn xưa nay vốn phong độ ngời ngời lại xuất hiện trong phòng tôi với bộ dạng hơi nhếch nhác. Gió đêm đập vào cánh cửa lạch cạch. Tôi vừa giơ tay đóng cửa vừa kinh ngạc hỏi chàng: “Ăn vận thế này, huynh vừa ở đâu về?”.

Chàng rút trong ống tay áo một mảnh sa tím, mỉm cười, thong thả nói: “Nhặt được ở lăng mộ Dung Viên”.

Tôi ngẩn người, dừng tay rót trà, lát sau hỏi: “Oanh Ca ở trong lăng mộ Dung Viên sao?”.

Chàng cầm ấm trà trong tay tôi, tự rót cho mình: “Chính xác hơn là trong quan tài của Dung Viên”.

Tôi sững người hồi lâu: “Chẳng trách bọn họ không tìm thấy cô ấy”.

Mộ Ngôn cười: “Không ai dám động đến lăng mộ của Cảnh hầu vương, bọn họ mãi mãi không thể tìm thấy cô ấy”. Ngừng một lát, lại thêm một câu, “... trừ tôi”.

Tôi gật đầu tán đồng: “Đúng, trừ huynh”. Rồi chỉ ống tay áo chàng, “Hình như huynh bị thương”.

Chàng thản nhiên rụt tay lại: “Không sao”.

Tôi kéo tay Mộ Ngôn, vén ống tay áo bôi thuốc vào vết trầy xước, phát hiện người chàng chợt cứng lại, tôi ngẩng đầu nhìn chàng, ngượng nghịu: “Có những lúc tôi quá bướng phải không?”.

Chàng một tay chống lên trán nhìn tôi, mủm mỉm cười: “Không, như thế là được”.

(Hết Tập 1)

Loading...

Xem tiếp: Chương 188

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hương Vị Của Cám Dỗ

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 10



Mật Thám Thiếu Niên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 119



Kỷ Hoàng Hậu

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 13