41 Hoa Thiên Cốt sửng sốt trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, tay chân cũng tê liệt, chỉ nhìn thấy gương mặt trước mắt ngập vẻ đau đớn. Nàng muốn đẩy ra, lại tê dại hết sức.
42 Chờ hồi lâu, bóng áo sắc tím của Hoa Thiên Cốt cũng bay tới, như thể nổi lên một cơn bão biển khiến chúng tiên, ma rối loạn, rất nhiều người chưa thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của nàng, tinh thần khó tránh khỏi bất ổn, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
43 Hoa Thiên Cốt mỉm cười: “Hiếm thấy, không ngờ ngươi lại trung thành đến vậy, nể mặt tỉ tỉ ta sẽ không giết ngươi, ngươi muốn lui binh thì lui, không lui thì thôi, dù sao Lục giới cũng diệt vong, sớm hay muộn đều chết.
44 Trên lông mi Hoa Thiên Cốt đã đọng lại một lớp sương mỏng, con ngươi màu tím ngày càng nhạt nhòa. Nàng tưởng rằng mình từ lâu đã không còn biết đau nữa, thì ra vẫn biết.
45 Chỉ một lát sau, người đàn ông khỏe mạnh một tay cầm tã, một tay xách đứa bé cởi truồng chạy ra, phía sau còn một đứa bé mặc cái yếm nhỏ, vừa mới biết đi, lúc la lúc lắc.
46 Bạch Tử Họa kéo nàng vào lòng, dùng bàn tay lau những vết mực lấm lem trên mặt nàng. “Người không biết còn tưởng con rơi xuống lu mực. ” “Không phải con, là Hanh Tức.
47 Chương 12: Đậu phụ của hòa thượng Sự thật khiến Hoa Thiên Cốt có chút đả kích, nàng không hiểu mình rốt cuộc là ai, nhưng nhất thời vẫn chưa mường tượng ra cái chuyện thế thân hay không này, chỉ tò mò rốt cuộc Hoa Thiên Cốt là người thế nào, tại sao sư phụ lại lấy tên người đó đặt cho nàng.
48 Đông Phương Úc Khanh ôm nàng vào lòng, áy náy nói: “Ta xin lỗi, Cốt Đầu… Đây là đá hồi sinh của Dị Hủ các, ta biết nó là thứ quan trọng nhất trên thế gian này với nàng, với ta cũng vậy.
49 Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ, hình như cũng từng có người nói với nàng như thế, vành mắt của Hoa Thiên Cốt lại đỏ hoe. Lòng thì muốn chạy lên nhào vào lòng Đông Phương, nhưng dưới ánh mắt của Bạch Tử Họa lại sợ sệt không dám nhúc nhích.
50 Nàng nhớ lại hết rồi. Kí ức ngàn vạn năm chồng chất trong đầu, đầu óc nàng trở nên vô cùng tỉnh táo, phút chốc đã thông thấu còn hơn người đắc đạo. Nhưng ánh mắt vẫn si mê nhìn bóng người phía xa, nhớ tới nỗi đau bao năm nàng chịu vì người và nỗi khổ người chịu vì nàng… Bước từng bước, như thể đi từ phía chân trời, chầm chậm tới trước mặt người.
51 Tám nghìn đệ tử vì lễ Mộc Kiếm bắt đầu, mà từ chưởng môn tới Thế tôn, Nho tôn, thậm chí cả đám Lạc Thập Nhất và Vũ Thanh La đều vô cớ mất tích, không ai chủ trì đại cục nên có chút lộn xộn.
52 Ngoại truyện: Đánh cược 1. Đời như mộng ảo Nửa đêm canh ba, một bóng người màu trắng rón ra rón rén vào phòng bếp, bắt đầu lục lọi. Giỏ rau, thùng gạo… đào lên cả ba thước mà tay vẫn trống trơn.
53 2. Liều Hoa Thiên Cốt khóa mình trong phòng giận dỗi không chịu ăn cơm. Đêm đến Bạch Tử Họa tới, Hoa Thiên Cốt càng buồn hơn, khóa không ngăn được người, đánh cũng không lại người, nhìn thì mãi chẳng thấy, chạy thì lại chẳng xa, dù sao người cũng tóm chắc nàng rồi.
54 3. Học viện Trường Lưu Vừa sáng tinh mơ, Hoa Thiên Cốt đã bị Sênh Tiêu Mặc kéo dậy làm dáng, mặt thoa cả tầng phấn trắng, lại còn bôi son đỏ. Mặc quần áo mới, tóc cài trâm ngọc, cổ đeo dây chuyền vàng, tay đeo lắc ngọc bích, Hoa Thiên Cốt thấy mình rất giống mụ già địa chủ, nhưng mụ địa chủ này ngay cả một chiếc màn thầu làm bữa sáng hằng ngày cũng không kịp ăn.
55 4. Quân tử hảo cầu Bạch Tử Họa vẫn không hề có hành động gì, ngay cả Sát Thiên Mạch cũng lo cho hắn. Lần đầu tiên lên lớp, hắn ngồi lên ghế trên, không nói gì, chỉ ngồi cả buổi.
56 5. Tiên hạ thủ vi cường Khuya hôm nay, Hoa Thiên Cốt đang ngủ say thì đột nhiên chăn bị xốc lên. “Cha, để con yên. ” Hoa Thiên Cốt lật người ngủ tiếp.
57 6. Kiêm Điệp tình thâm[1] [1] Kiêm Điệp: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.