Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Sơn Tiên Môn Chương 779-780: Bát Phẩm Đài Sen

Chương trước: Chương 777-778: Thiên Kiếm Ý



Nhưng cái tên Lục Nguyên thiên tài dỏm lần thứ hai lan truyền.

Một ngày sau.

Không Chi Sơn. Trong Càn Khôn cung.

Thái Sử Không tay động ném qua một bình rượu:

- Tới đây, uống miếng rượu nào.

Lục Nguyên đương nhiên không khách sáo nhận lấy. Thái Sử Không thích rượu thứ gì cũng có. Thái Sử Không là cái loại tửu quy thích nghiên cứu các loại rượu, Lục Nguyên cũng nghiên cứu rượu nhưng không giống như Thái Sử Không. Cầm lấy rượu uống một ngụm có tên Thiên Khúc Nhưỡng, vị vào miệng trăm chuyển ngàn hồi.

Thái Sử Không cười nói:

- Đời người có trăm ngàn loại vị, người có trăm ngàn loại gặp gỡ. Đôi khi sống không khả năng thuận buồm xuôi gió, có khi gặp trắc trở, ngươi không cần quá để ý.

Lục Nguyên vốn là người tiêu sái, trong cuộc đời gặp rất nhiều trắc trở, nhưng hắn tò mò là hôm nay sư phụ tìm mình nói những điều này làm gì?

Hắn suy nghĩ, nói:

- Sư phụ, ngươi muốn nói không lẽ là hôm qua trong kiếm quyển Kiếm Cực Sơn ta không có kiếm ý nào, cộng thêm ngoài kiếm ý thì chỉ được ba kiếm ý thôi?

Thái Sử Không gật đầu:

- Chính là việc này, cuộc sống đủ loại trắc trở, chúng ta phải chấp nhận hết.

Lục Nguyên cười to, lấy ra thiên địa pháp tướng của mình.

Thái Sử Không nhìn thiên địa pháp tướng của Lục Nguyên, bắt đầu là tùy tiện liếc rồi lập tức trợn to mắt.

Gã la to:

- Bát phẩm! Bát phẩm đài sen!

Gã dụi mắt, sợ nhìn lầm.

- Đúng vậy, là bát phẩm đài sen.

Lục Nguyên hời hợt đáp, nếu điều dưỡng chút là có thể lên tới cửu phẩm đài sen.

Thái Sử Không kinh ngạc nói:

- Chuyện này là sao? Ta nhớ ngươi chỉ có ngũ phẩm đài sen, sao đột nhiên thêm hai, ba mươi loại kiếm ý?

Lục Nguyên nói:

- Con nói là được trong kiếm quyển thì sư phụ có tin không?

Thái Sử Không ngơ ngác nhìn Lục Nguyên:

- Xem ra ngươi quả nhiên có đại cùng pháp, nói ở trong kiếm quyển được đến thì ta nên tin, nhưng xưa nay Kiếm Môn ra nhiều nhân vật xuất sắc, trong đó bao gồm Kiếm Chi Tử tối đa chỉ có thể được hơn mười kiếm ý trong kiếm quyển, ngươi có đến hai, ba mươi cái. Thôi thôi, người đại khí vận như vậy nếu trưởng thành thì thì ta không lo nghĩ nữa.

Gã đích thực không cần lo nghĩ, dù sao Lục Nguyên ở đỉnh cao đại đạo cảnh, phẩm tính không tệ.

Thái Sử Không vỗ đùi, nói:

- Sáng hôm nay cái tên Hiên Viên Vọng thấy ta cố ý nhắc tới ngươi, đắc ý trước mặt ta, ha ha, nếu hắn biết người thành bát phẩm đài sen ói máu là chuyện nhỏ.

Thái Sử Không cười to, rất là sung sướng.

Thời gian tiếp theo Lục Nguyên hiểu ra quan hệ thiên và địa kiềm chế nhau, cửu âm cửu dương đã thành thất âm thất dương chỉ kém cuối cùng nhị âm nhị dương. Thiếu thiện và ương kiếm ý. Lục Nguyên suy tư, bây giờ mình có nên thử trùng kích hỗn động cảnh không?

Dù sao mình có được Kiếm Thắng Đan có ba phần khả năng trùng kích hỗn động cảnh, Đại Hỗn Động Thạch hai rưỡi khả năng, Tiểu Hỗn Động Thạch nửa phần khả năng, cùng với Ngộ Hóa Hỗn Động Đan một phần khả năng, kết hợp lại có bảy phần khả năng, cao đấy chứ.

Tới đại đạo cảnh thập tầng, hiện giờ bày trước mặt Lục Nguyên chỉ có một cửa cuối cùng, đó là trùng kích hỗn động cảnh.

Bây giờ các loại linh vật trong tay mình cộng lại một chỗ có bảy phần khả năng tới hỗn động cảnh được.

Bảy phần khả năng, khá là cao.

Mình có cần thử một lần xung kích hỗn động cảnh không?

Lục Nguyên rơi vào suy tư, nhưng lúc này hắn lờ mờ cảm giác mình trùng kích hỗn động cảnh chưa chắc thành công, rất có khả năng thất bại, đây là cảm giác kiếm đạo. Lục Nguyên luôn tin tưởng trực giác kiếm đạo của mình, vậy nên tạm thời không vội xông hỗn động cảnh, dù sao nếu xông thất bại thì những linh vật khó khăn lắm mới thu gom lại sẽ uổng phí.

Lục Nguyên sưu tầm mấy quyển sách liên quan đến trùng kích hỗn động cảnh, mới hiểu được hóa ra trùng kích hỗn động cảnh cũng có kiếp số, hơn nữa thiên địa pháp tắc càng nhiều thì thiên kiếp càng đáng sợ.

Lần này mình tiến vào kiếm quyển, cuối cùng lấy tám mươi chín loại thiên địa pháp tắc bước ra. Bình thường hỗn động cảnh thập tầng ghê gớm nhất là ba mươi loại, giỏi hơn nữa là bốn mươi loại, đâu như mình có đến tám mươi chín loại, vậy thiên địa kiếp số của mình sẽ đáng sợ kinh khủng.

Vậy nên dụ là các loại linh vật cung cấp khả năng trùng kích hỗn động cảnh được bảy phần trăm nhưng khả năng thất bại không nhỏ.

Thôi, đè ép một lúc rồi trùng kích hỗn động cảnh đi, Lục Nguyên thầm nghĩ.

Hoặc là tới nhị thiết tắc kiếm thánh rồi tính tiếp.

Một khi đến nhị thiết tắc kiếm thánh, kiếm thuật đạt tới cảnh giới kiếm thánh, đến khi đó sức chiến đấu tăng rất lớn, chắc là muốn ứng đối thiên kiếp cũng sẽ không quá khó khăn.

Lục Nguyên ở trong lòng suy tính, dù gì bây giờ mình cách nhị thiết tắc kiếm thánh còn kém hai loại kiếm ý là quang kiếm ý và thiện kiếm ý.

Kết quả chuyện này tạm thời bị đè ép.

Lục Nguyên không vội trùng kích hỗn động cảnh, mỗi ngày trôi qua rất bình thản, ngẫu nhiên nghĩ làm sao luyện thành quang kiếm ý và thiện kiếm ý, hai kiếm ý này đâu dễ luyện, sô số lần cảm ứng thiên địa quang, cảm nhận sinh linh thiện đều lấy thất bại làm chấm dứt.

Hiện tại, trong Không Chi Sơn.

Thái Sử Không đang đấu với Lục Nguyên.

Thái Sử Không thi triển ra kiếm pháp là bá khí sắc bén, không chỉ vậy, một khi đánh ra thì mỗi kích đều có mùi không gian, giống như không gian thác loạn. Lục Nguyên thi triển kiếm pháp là mùi khống chết mọi thứ, sư tử luân hồi gồm trong đó.

Kiếm pháp hai người khác biệt xa.

Ở một bên mấy đệ tử trung tâm Tần Sương Thành đều đứng xem.

Lúc họ xem không tránh khỏi kinh thán người bên ngoài, đặc biệt là người hệ Hiên Viên chí tôn giờ hay nói Lục sư đệ là thiên tài dỏm, tài hoa tiêu hào gần như không còn, cách nói này buồn cười xiết bao. Bây giờ Lục sư đệ thi triển kiếm pháp có vài phần ngang ngửa với sư phụ, kiếm thuật như vậy sẽ không kém hơn sư phụ bao nhiêu.

Vậy mà gọi là thiên tài dỏm là kiểu như thần ma mới không là thiên tài dỏm?

Thái Sử Không và Lục Nguyên còn đang đấu. Kiếm pháp hai người chiếm một phương, kiếm pháp Thái Sử Không lộ ra mùi giông giống không, kiếm pháp Lục Nguyên thì lộ ra mùi âm dương, không nhất định là luân hồi. Pháp lực hai người đều k othucs đẩy pháp lực nhưng lại bao gồm mùi vị yếu tố thiên địa bên trong.

Kiếm chiêu lại biến, nhát kiếm chia thiên địa, bổ âm dương.

Thái Sử Không hét to:

- Xuất sắc!

Gã hét to một tiếng xong kiếm đâm tới trước, nhát kiếm thẳng tắp có khí thế cực kỳ kinh người.

Đó là kiếm pháp đại khí cỡ nào. Hai người đấu hơn mười chiêu, rốt cuộc, kiếm của Thái Sử Không dừng ở cổ họng Lục Nguyên.

Chớp mắt Thái Sử Không thu kiếm lại, nói:

- Kiếm pháp của ngươi rất không tồi.

- Kiếm pháp của sư phụ càng cường.

Lục Nguyên thầm khen, không uổng là một trong bát đại chí tôn, hơn nữa hắn hiểu trước khi sư phụ bị tiên xích phong tỏa thì thực lực dường như đứng thứ hai trong bát đại chí tôn, bàn về kiếm pháp thôi thì đứng vững ba hàng đầu.

- Kiếm pháp của ngươi rất không sai, nhưng ngươi rất nhanh bị đuổi kịp.

Thái Sử Không nói:

- Xem bộ dạng của ngươi chắc là sắp hiểu ra âm dương.

Lục Nguyên gật đầu đáp:

- Đúng vậy, còn kém hai kiếm ý quang và thiện.

Thái Sử Không nâng tay lên:

- Đúng rồi, có một phong thư môn phái của ngươi.

Lục Nguyên ngây ra:

- Thư của môn phái?

Thái Sử Không quăng lá thư ra, nói:

- Là thư môn phái lúc ngươi ở ngoại vực.

Lục Nguyên nhận lấy thư môn phái, lấy ra đọc, mở đầu không có nội dung gì nhiều, chẳng qua hắn làm Hoa Sơn chưởng môn, Hoa Sơn đem mười năm nay xảy ra một số chuyện bẩm báo cho hắn biệt. Một mặt là nội bộ Hoa Sơn, hai là Tấn quốc tranh đấu, là loại đấu với Nhâm Độc. Tiếp tục nhìn, hắn càng xem càng nghiêm túc. Hóa ra gần đây có tin đồn Cửu Hoa Sơn muốn tấn công Hoa Sơn.

Hoa Sơn, đó chính là khởi nguyên của Hoa Sơn, tổ sư khai phái Hoa Sơn Thông Hiểu Chân Nhân là từ đó bị trục xuất ra.

Trong thử thách trăm quốc có tên ngốc Mạc Tử Hạc ba phen bốn lượt chọc giận mình, còn nhớ khi đó mình trực tiếp tiêu diệt Mạc Tử Hạc, cho gã thành bánh thịt, khiến trên đời không còn người này nữa.

Nghĩ đến việc lúc đó đã làm chắc chọc tai họa rất lớn cho Hoa Sơn, bây giờ người Cửu Hoa Sơn không tìm thấy mình ở trung ương thiên triều nên bắt đầu tìm môn phái Hoa Sơn.

Hoa Sơn có Chu sư thúc tổ trấn giữ, mình không quá lo.

Nhưng nếu có cơ hội thì vẫn nên về Hoa Sơn một chuyến, dù gì mình ở trung ương thiên triều rảnh rỗi, về Hoa Sơn đi. Động ý nghĩ, suy nghĩ muốn về Hoa Sơn càng mãnh liệt, dù sao Hoa Sơn là nơi mình trưởng thành bắt đầu từ mười tuổi.

Hắn nói chuyện này cho Thái Sử Không, gã gật đầu đồng ý.

- Nếu ngươi muốn về Hoa Sơn thì cũng được, vừa lúc gần đây Hiên Viên Thập Nhị muốn đi khu vực truyền tống kia, ngươi đi theo đi. Nhưng mà đi thì đơn giản, trở về thì làm sao?

Lục Nguyên nói:

- Cái này, ta có thể tự sinh tồn hoàn cảnh trung ương thiên triều, trước đó không lâu con ở ngoài màn trời thử rồi.

- Cái gì !?

Thái Sử Không đánh giá Lục Nguyên từ trên xuống dưới, hỏi:

- Thật hả?

Lục Nguyên gật đầu đáp:

- Thật.

Thái Sử Không gật gù, nói:

- Lấy kiếm ý của ngươi, có thể tưởng tượng chút chút.

Thái Sử Không miễn cưỡng chấp nhận được, đám Tần Sương Thành thì hoàn toàn không thể. Chưa đến hỗn động cảnh mà sinh tồn hoàn cảnh trung ương thiên triều, đây là thực lực bá đạo cỡ nào.

Thái Sử Không giơ tay đánh ra một bộ bảo giáp trong suốt, nói:

- Đây là huyền thiên giáp của ta, tặng ngươi hộ thân, vậy khi ngươi trở về an toàn chút, dù sao truyền tống trận cách Kiếm Môn chúng ta không tính quá xa, an toàn không phải vấn đề lớn.

Lục Nguyên nhận lấy bộ huyền thiên giáp, bỏ vào trong đỉnh đầu khánh vân.

Thái Sử Không nói:

- Bốn ngày sau Hiên Viên Thập Nhị sẽ xuất phát, ngươi cũng đi theo đi.

Lục Nguyên gật đầu:

- Vâng!

- Đúng rồi, sớm tu hành nhị thiết tắc kiếm thánh đi, để ta đánh đã tay chút, lâu rồi không đụng tới đối thủ kha khá, cứ đánh với cái tên Hạ Hầu thì hơi ngán.

Thái Sử Không cười ha hả.

Bốn ngày sau, Lục Nguyên đi theo Hiên Viên Thập Nhị lên đường, còn nhớ năm đó từ thử thách trăm quốc tiến vào trung ương thiên triều, khi ấy hoàn cảnh trung ương thiên triều đáng sợ như vậy, cho đến nay mình đã có thể ngăn chặn hoàn cảnh ác liệt của trung ương thiên triều.

Sáu ngày sau, trải qua thời gian dài không gian truyền tống, khi Lục Nguyên lần thứ hai nhìn thấy cảnh vật bên ngoài không gian truyền tống thì đã ở tại Đại Dung thành. Tuy Đại Dung thành có linh khí đậm hơn Tấn quốc nhiều, nhưng hoàn toàn không bằng trung ương thiên triều, cách biệt một trời một vực.

Lần thứ hai trở lại Đại Dung thành, Lục Nguyên không vội vã rời đi. Năm đó mình ở Đại Dung thành tiến hành thử thách trăm quốc, giờ về lại chốn cũ, có nhiều điều cảm thán. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất dạo qua Đại Dung thành, Lục Nguyên phát hiện năm đó trong mắt mình Đại Dung thành cao vô cùng không có gì ghê gớm. Trừ mười hỗn động cảnh, mười khí thế ngút trời ra, những người khác không là đối thủ của mình.

Đi xong địa điểm thử thách năm đó ở Đại Dung thành, Lục Nguyên một đường bay thẳng hướng nam.

Nam cảnh trăm quốc, chốn cực nam có ba quốc.

Là Đại Tần, Đại Tấn quốc, Đại Nguyên quốc.

Bây giờ hắn muốn về là Đại Tấn quốc, giữa đường bay rất nhanh, tiêu hao chút thời gian, mắt thấy rốt cuộc đến Đại Tấn quốc. Lại đạp trên mặt đất Đại Tấn quốc, trong lòng hắn xúc động khó tả. Đại Tấn quốc, ta rốt cuộc trở về, cách mười năm.

Đến Đại Tấn quốc, quay về Hoa Sơn thì rất nhanh, Lục Nguyên một đường bay như chớp.

Tấn quốc trình độ tu tiên rất thấp, Lục Nguyên xuyên qua không có một ai phát hiện cả. Lục Nguyên nhận ra mình rời đi mười năm, thế lực ma đạo Tấn quốc dường như rất ngang ngược, đất Tấn quốc dấy lên nhiều chiến tranh. Cuối cùng, Hoa Sơn cao vạn trượng rốt cuộc xuất hiện trước mắt mình.

Hoa Sơn cao vạn trượng, khí thế tận trời.

Sơn thế núi cao dốc đứng, bích lập thiên nhân, dãy núi thanh tú, lấy hiểm trở xưng hùng thế nhân.

Khi Lục Nguyên sắp đến thì trên Tư Quá Phong, một ông lão râu tóc bạc trắng đầu tiên là ngây ra, sau đó vuốt râu cười.

Chân Lục Nguyên rốt cuộc đạp trên đất Hoa Sơn. Hoa Sơn, ta rốt cuộc trở về.

Trong lòng Lục Nguyên ngàn vạn loại xúc động, cuối cùng hóa thành một tình cảm.

Thủ vệ đệ tử Hoa Sơn quát:

- Ai đó!?

- Chưởng môn!

- Là chưởng môn!

- Chưởng môn trở về!

Chớp mắt Hoa Sơn sôi trào.

Hoa Sơn sôi trào.

Đúng vậy, chưởng môn trở lại.

Vị chưởng môn này ở Tấn quốc có địa vị, danh vọng dù không cao bằng Yến Thương Thiên đời trước.

Nhưng cũng gần sát.

Được xưng là thiên tài, rồi khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã có thể đối kháng với đầu lĩnh Tấn quốc, cuối cùng khi Hoa Sơn hai kiếm khí tông đối chọi cứng rắn ngăn cản tranh đấu tiếp, cứu lại kiếm khí hai tông, giữ lại không ít nguyên khí.

Tiếp theo đó khi ma uy tàn phá, trận chiến bảo vệ Hoa Sơn lấy một địch nhiều, gần như một người địch lại toàn bộ đầu lĩnh ma đạo trừ Nhâm Độc ra, đánh đến ma đạo khí thế vốn hùng hồn bị đè ép, cao thủ tổn hao hơn một nữa, không thể ngầm chiếm Tấn quốc chính đạo nữa.

Trận chiến ấy không chỉ bảo vệ Hoa Sơn, cũng hủy ma đạo gần tàn đời.

Cuộc chiến đó nổi danh thiên hạ biết.

Lục Nguyên cũng nhờ vào trận chiến đó trở thành Hoa Sơn chưởng môn danh vọng cực cao.

Bây giờ chưởng môn trở về rồi.

Kỳ thực tất cả không ngờ Lục Nguyên sẽ về. Viết thư môn phái chỉ vì hắn là chưởng môn, mỗi cách mười năm phải báo cáo tình huống Hoa Sơn cho chưởng môn biết.

- Tham kiến chưởng môn!

- Tham kiến chưởng môn!

Hai phó chưởng môn, một là Nguyên Dương Thượng Nhân, một là Tử Hà Thượng Nhân. Hai người này cũng tham gia thử thách trăm quốc, nhưng thử thách đó thật sự quá khó khăn, họ cùng bị đào thải. Tuy nhiên, thực lực của họ là đại đạo cảnh ngũ tầng, xem như không tệ.

Về Hoa Sơn thời gian bận rộn, trước tiên đi gặp phụ mẫu người nhà. Hắn được biết thì ra đệ đệ mình cũng tu tiên, nhưng tư chất khá bình thường, nên Lục Nguyên chỉ để gã chậm rãi tu tiên tại Hoa Sơn, không có ý muốn nâng đỡ. Tại Tấn quốc chậm rãi tu tiên cũng tốt, ít nhất Hoa Sơn coi như an toàn. Mỗi người có con đường riêng để đi, hắn không cần cứng rắn vặn vẹo con đường này.

Việc thứ hai là đi tới mộ sư phụ.

Lục Nguyên kính vài ly rượu, nói:

- Sư phụ, bây giờ đồ nhi hầu hết thời gian ở trung ương thiên triều, hiếm khi trở về một chuyến thăm sư phụ, nên kính sư phụ vài ly.

Loading...

Xem tiếp: Chương 781-782: Thiện Kiếm Ý

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tui Yêu Bà, Ngốc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 15


Chàng Trai Nào Sẽ Yêu Em?

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Khách Qua Đường Vội Vã

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21



Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 43