- Tà Kiếm Tiếu Sát tam thức của Đông Tà ngay cả đón một thức cũng khó.
- Độc của Tây Độc có thể độc chết hỗn động cảnh bị thương.
- Ma khí của Nam Ma có thể kéo người vào ma đạo vô cùng hắc ám.
Bắc Tiên có tiên pháp huyền diệu vô cùng, còn trên ba người trước.
- Bốn người họ vậy mà thua, dù là Đông Tà hay Tây Độc, dù là Nam Ma hoặc Bắc Tiên đều thua vào tay Kiếm Môn Lục Nguyên.
- Khoa trương quá đi.
- Nghe nói bốn người đều bị Lục Nguyên đập thành hình dạng thịt nát, may là hắn nương tay, chỉ cần đưa vào chút chân khí có tính phá hư, tứ đại cao thủ tọa trấn lầu này toàn bộ chết hết, không còn một mống.
- Giờ hắn đã thắng ba ngàn trận rồi, ngay cả Đông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên tứ đại cao thủ đều chắn không nổi thì còn ai chặn lại được? Một đường khí thế không bị cản trở đã hơn ba ngàn trận, nay hắn đứng ở tầng một trăm.
Lục Nguyên đứng trên tầng lầu cao một trăm nhìn xuống mặt đất dưới chân. Đứng ở tầng một trăm nhìn thành trì khá là nhỏ bé.
Mình cần liên tục thắng ba vạn trận, mới thắng có ba ngàn trận, giờ chỉ là bắt đầu mà thôi.
Ở phía sau còn có các đường cao thủ tiến đến, nhưng mặc kệ là cao thủ nào mình sẽ thắng hết. Trận chiến này sẽ gặp gỡ hết các anh hào dưới hỗn động cảnh, cũng giúp mình luyện thành Kiếm Thắng Đan.
- Phải rồi, các ngươi có nghe nói bánh thịt chưa?
- Bánh thịt, nghe nói là đồ ăn?
- Vậy là các ngươi không có kiến thức rồi.
- Thế ngươi nói bánh thịt là cái gì?
- Có nghe qua Đông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên không?
- Đương nhiên nghe nói, chẳng phải là tứ đại cao thủ tọa trấn khiêu chiến lâu sao, nghe nói bốn vị này có tuyệt học riêng, dù là Nam Ma yếu nhất cũng có bản lĩnh. Bắc Tiên thì tiên pháp huyền diệu, nghe nói BắcTiên học là tiên pháp của tiên cổ văn minh, cực kỳ đặc biệt, có thể dính dáng chút với tiên cổ văn minh thật khiến người hâm mộ.
Người này hâm mộ nửa ngày đột nhiên phản ứng lại, hỏi:
- Đúng rồi, ngươi nói tứ đại cao thủ khiêu chiến lâu ai mà không biết, có liên quan gì đến bánh thịt chứ?
- Tại ngươi không biết đó thôi, gần đây có người mới khiêu chiến, vào trong khiêu chiến lâu đối chiến ông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên. Ngươi đoán kết cục gì?
Người nói hiển nhiên đang thả mồi câu.
- Kết cuộc gì?
Không chút nghi ngờ, người nghe thành công bị gợi lòng tò mò.
- Ha ha, nói đến vui lắm.
Người này bắt đầu cười hai tiếng khiến người nghe sốt ruột rồi mới từ từ nói:
- Đầu tiên là Nam Ma đấu với Lục Nguyên, bị đánh thành bánh thịt. Tiếp theo Đông Tà lên, thành bánh thịt. Tiếp theo nữa Tây Độc lên, lại là bánh thịt. Cuối cùng Bắc Tiên lên, vẫn là bánh thịt.
- Mặc kệ tứ đại cao thủ đánh thế nào, giãy dụa ra sao, cuối cùng vẫn trốn không thoát, biến thành miếng bánh thịt.
- Không phải chứ, tứ đại cao thủ mạnh lắm đấy, sao biến thành bánh thịt được?
- Đúng thế, đây chính là truyền thuyết bánh thịt gần đây.
- Nhân vật cường như vậy thì ta phải đi khiêu chiến thành nhìn xem sao.
- Cùng đi đi, ta cũng muốn xem người thắng tứ đại cao thủ tròn méo thế nào.
Các phương, vô số giáo phái trăm đại châu gần đó nghe nói truyền thuyết bánh thịt xong rất nhiều đại đạo cảnh cửu tầng, thập tầng không hẹn mà cùng lợi dụng truyền tống trận đi khiêu chiến thành. Có người thực lực không đủ chỉ muốn nhìn phong thái của Lục Nguyên, muốn xem kẻ đánh tứ đại cao thủ thành bánh thịt có phong thái như thế nào.
Người thực lực mạnh thì muốn gặp gỡ Lục Nguyên một phen, có đơn thuần muốn đấu với siêu tân tinh cao thủ Lục Nguyên, có người có dã tâm to lớn, muốn thắng Lục Nguyên sẽ một hơi nổi danh trăm châu biết. Nổi danh trăm đại châu là việc rất nở mặt.
Vô số người chạy đến khiêu chiến thành.
Trong phút chốc khiêu chiến thành vì truyền thuyết bánh thịt mà vô cùng náo nhiệt.
Nhiều người chạy đến thì Lục Nguyên cũng nghênh đón càng nhiều đối thủ, kỷ lục liên tục thắng không ngừng dần lên. Ba ngàn một trăm hai mươi mốt trận thắng, ba ngàn hai trăm năm mươi ba trận thắng, ba ngàn ba trăm sáu mươi ba trận thắng, ba ngàn năm trăm trận thắng, bốn ngàn trận thắng, kỷ lục chiến thắng không ngừng tăng cao, một đường chiến thắng là loại sung sướng cỡ nào.
Trong khi hắn thắng nhiều như vậy có một đội người tiến vào khiêu chiến thành. Đội người đó nhân số không nhiều, đó là đội đến từ văn minh bình thường. Đội người này chỉ có vài người mà thôi, trong đó một người là công tử áo trắng khí chất cao quý, công tử hành động toát ra quý khí.
Mộ Dung Hoàng Phục.
Không sai, chính là xuất thân từ Mộ Dung quốc, Mộ Dung Hoàng Phục.
Năm đó trong trăm quốc thử thách gã thứ hạng thứ bốn mươi hai, sau đó bị phân đến một văn minh bình thường.
Trước khi gã vào trung ương thiên triều, nguyện vọng lớn nhất là có thể thắng Lục Nguyên. Vốn trước khi trăm quốc thử thách thực lực của gã ở trên Lục Nguyên, tại Việt Lộc Sơn luôn đè đầu hắn, ai ngờ rằng trong trăm quốc thử thách thua thảm Lục Nguyên. Người luôn đạp dưới chân nhảy lên đỉnh đầu mình.
Cho nên Mộ Dung Hoàng Phục xem Lục Nguyên thành mục tiêu số một của mình, vào trung ương thiên triều rồi là có thể tiến vào văn minh bình thường, Lục Nguyên chỉ tiến vào một Vô Thượng Đại Giáo không quan trọng, dựa vào điều này mình có tự tin thắng Lục Nguyên.
Mộ Dung Hoàng Phục ở trong văn minh điên cuồng luyện công, lại được cơ duyên to lớn, mấy ngày hôm trước đã đến đại đạo cảnh thập tầng. Gã hưng phấn xuất quan, kết quả nghe tin về truyền thuyết bánh thịt. Lúc mới nghe gã không hiểu ẩn ý, nghe giải thích xong mới hiểu ý nghĩa truyền thuyết bánh thịt.
Khi những người khác chấn kinh Lục Nguyên cường đại, Mộ Dung Hoàng Phục rối rắm ở hai chữ Lục Nguyên.
Cho nên gã lặng lẽ tìm mấy sư huynh đệ cùng đến đây, muốn chứng minh xem Lục Nguyên này có phải là Lục Nguyên mục tiêu mà mình muốn đuổi theo.
Mộ Dung Hoàng Phục đến, gã lập tức chạy đến khiêu chiến lâu.
- Trận thứ bốn ngàn ba trăm, thắng!
Gã chưa vào khiêu chiến lâu đã nghe thanh âm như sấm, đó là giọng lớn cỡ nào, chấn đôi tai Mộ Dung Hoàng Phục đau nhức. Gã không cần hỏi người bên cạnh đã nói, bảo rằng Lục Nguyên đã thắng trận thứ bốn ngàn ba trăm.
Mộ Dung Hoàng Phục đến gần, ngẩng đầu lên.
Ở trên tầng lầu cao thứ một trăm bốn mươi ba, một người áo xanh đứng đó, thân hình hơi cao, có chút ốm nhưng giờ có khí khái vô địch tung hoành bốn phương tám hướng không địch thủ, không sai, chính là khí khái vô địch.
Mộ Dung Hoàng Phục ủ rũ gục đầu xuống.
Không sai, chính là hắn, Lục Nguyên.
Không ngờ trong một Vô Thượng Đại Giáo mà thực lực hắn tăng đến tình trạng đáng sợ cỡ này, bây giờ đã là tung hoành vô địch tại khiêu chiến lâu, liên tục thắng hơn bốn ngàn.
Mộ Dung Hoàng Phục không cam lòng lao vào trong khiêu chiến lâu. Lục Nguyên có thể liên tục thắng bốn ngàn ba trăm trận, mình có thể sao? Qua thật lâu, thành tích của Mộ Dung Hoàng Phục đi ra. Ở tầng thứ nhất khiêu chiến lâu liên tục thắng hai trận liền bị người giải quyết. Mộ Dung Hoàng Phục không cam lòng nhìn hướng một trăm bốn mươi tầng đứng người áo xanh.
Lục Nguyên, tại sao ngươi lại chạy ở phía trước ta.
Không, không, ta nhất định sẽ lại cố gắng.
Trong khi Mộ Dung Hoàng Phục không cam lòng, những người xuất thân từ Kiếm Môn cũng trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Cơ Phát thì thào:
- Thắng bốn ngàn ba trăm trận.
- Thắng bốn ngàn ba trăm trận.
- Không đúng, là thắng bốn ngàn ba trăm lẻ một trận.
Thượng Quan Sát ngây ngẩn, họ rất cố gắng, cuối cùng được hai mươi lần thắng, Lục Nguyên đã tới tình trạng thắng hơn bốn ngàn, chính giữa cnheneh lệch quá xa xôi. Hai người Tần Sương Thành, Chu Nộ Trì đều hưng phấn. Lục sư đệ càng lợi hại tất nhiên họ càng vui sướng. Đông Dã Thương chắp tay sau lưng, thắng bốn ngàn ba trăm trận ư? Rất không tệ.
Tuy nhiên, trước thắng một vạn có một ngưỡng cửa, Đông Dã Thương hiểu cái ngưỡng cửa đó, nếu thắng một vạn trận thì khiêu chiến lâu sẽ tặng một chí bảo khá đặc biệt, đó là quy tắc của khiêu chiến lâu. Năm đó nhóm Kiếm Ma, Kiếm Tham cố gắng muốn được chí bảo này nhưng tiếc rằng chống đỡ lâu vậy mà vẫn bị đánh bại.
Kiểm tra của Kiếm Chủ vẫn còn tiếp tục, nếu có thể kéo đến thắng một vạn, chống qua ngưỡng đó thì xem như hoàn thành, Kiếm Chủ sẽ khá là vừa lòng. Thắng hai vạn một ngàn là không khả năng, đó là số liệu chỉ Kiếm Chi Tử mới có.
Thắng bốn ngàn năm trăm.
Thắng năm ngàn.
Thắng sáu ngàn.
Thắng bảy ngàn.
Thắng tám ngàn.
Thắng tám ngàn chín trăm chín mươi chín trận.
Lục Nguyên ở trên cao nhìn xuống, nhìn xuống bên dưới. Bởi vì thắng gần chín ngàn trận, bây giờ mình đứng ở lầu cao hai trăm chín mươi chín tầng, lúc nhìn xuống dưới chỉ thấy thành trì vô cùng nhỏ bé. Lục Nguyên phát hiện kiếm của mình trong liên tục thắng đang biến đổi.
Lúc mình ở Hoa Sơn kiếm luôn là lười, dù kiếm pháp cực kỳ huyền diệu nhưng ít đi bá khí và khí độ vô địch.
Lúc làm Hoa Sơn chưởng môn thì thêm chút khí phách lãnh đạo.
Bây giờ khi liên tiếp thắng tám ngàn chín trăm chín mươi chín trận thì thêm một chút khí độ vô địch.
Trong chớp mắt, có khí thế cực kỳ cường đại từ phía xa truyền đến, đó là khí độ cường đại cỡ nào. Đây là khí thế lúc trước mình chưa đụng đến người đại đạo cảnh có khí thế như vậy, khí thế thậm chí đã gần với cường giả hỗn động cảnh. Lục Nguyên mở to mắt, liền thấy phía trước đứng một người đàn ông trung niên áo trắng.
Người đàn ông trung niên áo trắng đứng đó, toàn thân phát ra hơi thở pháp bảo, dường như bản thân gã là pháp bảo uy lực vô cùng.
Người đàn ông trung niên áo trắng có diện mạo tuấn tú, có khí chất nho nhã khó tả.
Gã lạnh nhạt nhìn Lục Nguyên, nói:
- Liên tiếp thắng tám ngàn chín trăm chín mươi chín trận, cũng tới lúc chấm dứt rồi.
- Đừng giãy dụa, dừng phản kháng, ngươi không khả năng là đối thủ của ta.
- Thứ nhất, ta so với tứ đại cao thủ Đông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên trước đó ngươi đối phó hoàn toàn khác, bốn tên kia là hạng hai thôi. Phải rồi, theo thứ hạng thì ta chắc là Trung Pháp. Đông Tà, Tây Độc, Nam Ma, Bắc Tiên, Trung Pháp. Chỉ tiếc bốn người kia liên hợp khó đi mười chiêu dưới tay ta.
- Thứ hai, ta căn bản không phải đại đạo cảnh thập tầng, ta là nửa bước hỗn động, nửa bước đạp vào nửa bước hỗn động, cái gì đại đạo cảnh thập tầng, ngươi không khả năng là đối thủ của ta.
- Thứ ba, ta là người pháp bảo văn minh. Nghe nói ngươi cũng thắng người Đan Dược Văn Minh, nhưng trước tiên phải nhắc ngươi một tiếng, Đan Dược Văn Minh là yếu nhất trong ba mươi văn minh bình thường.
Trong trung ương thiên triều, khu vực ngũ đại cổ văn minh thống trị tổng cộng có ba mươi văn minh, nhưng lúc ấy đi thử thách trăm quốc chiêu người chỉ có mười văn minh bình thường. Trong ba mươi văn minh bình thường thì Đan Dược Văn Minh là xếp chót nhất, pháp bảo văn minh thì thứ hạng trung đẳng.
- Hơn nữa ngươi đã đánh bại đám người Hoa Hạc bản thân chỉ là hạng hai trong Đan Dược Văn Minh, cao thủ chân chính của Đan Dược Văn Minh sớm được Đại Hỗn Động Thạch, không cần đi lần thứ hai. Tức là nói ngươi chỉ thắng đệ tử trung tâm hạng hai trong văn minh hạng hai mà thôi, không có gì đáng để kiêu ngạo cả.
Người đàn ông trung niên áo trắng nhàn nhạt nói:
- Đối mặt ta ngươi chỉ có số thua, phản kháng không có chút tác dụng gì.
Danh hiệu của gã là Trung Pháp.
Nhân vật chủ chốt chân chính, gã đến là để ngăn cản Lục Nguyên đạt tới liên tiếp thắng một vạn trận.
Liên tiếp thắng một vạn trận có ý nghĩa đặc biệt, chí bảo đặc biệt đó hiển nhiên Hóa Kim Chân Quân không muốn đưa cho Lục Nguyên.
Đến lúc Lục Nguyên liên tục thắng tám ngàn chín trăm chín mươi chín trận thì đệ nhất cao thủ khiêu chiến lâu Trung Pháp rốt cuộc xuất hiện.
Trung Pháp, Vương Pháp Đạo.
Áo trắng như tuyết, trưởng thành trầm ổn, tư văn nho nhã, Vương Pháp Đạo lạnh nhạt nhìn Lục Nguyên, gã từ đáy lòng khinh thường hắn, một kẻ Vô Thượng Đại Giáo bình thường mà thôi.
Có lẽ người Vô Thượng Đại Giáo này đích thực có chút bản lĩnh.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi.
Đan Dược Văn Minh là thực lực yếu nhất trong ba mươi văn minh bình thường, có thể thắng Đan Dược Văn Minh đích thực có chút tài năng, tiếc rằng đụng phải mình, coi như hắn xui.
Quanh người Vương Pháp Đạo dâng lên khí thế cực kỳ cường đại, nói:
- Đụng phải ta là bất hạnh của ngươi.
Tay áo gã đột nhiên mạnh vung.
Từ trong tay áo gã bay ra một pháp bảo cực kỳ quái dị.
Pháp bảo hình con rắn, tỏa ra hơi thở tà ác. Pháp bảo này không phải ngũ kim chúc bình thường luyện thành, cảm giác là tập hợp quái lạ, toàn thân màu đen kỳ lạ, dường như là màu đen muốn nuốt linh hồn người.
Thấy pháp bảo này, người đứng xem dưới hai trăm chín mươi chín tầng lầu đều hít ngụm khí lạnh. Mỗi một văn minh đều có chỗ khác với Vô Thượng Đại Giáo. Ví dụ Đan Dược Văn Minh có Thái Thượng Thương Hàn Kinh, văn minh văn tự.
Pháp bảo văn minh có thể xếp trong văn minh thì đương nhiên có khác với Vô Thượng Đại Giáo.
Đặc điểm lớn nhất về pháp bảo văn minh mạnh nhất chính là văn minh văn tự của nó. Nghe nói chủ pháp bảo văn minh, cũng tức là phó chủ từng từ trong văn tự môn được một chữ bảo vô thượng văn tự. Nghe nói chữ bảo đó có uy lực vô cùng. Chữ bảo hiện ra có thể khiến một ngọn núi, biển lập tức trở thành pháp bảo, lực lượng to lớn, uy lực kỳ diệu.
Pháp bảo văn minh đã lấy pháp bảo lập văn minh thì đương nhiên có chỗ khác với môn phái khác.
Môn phái khác cũng biết luyện pháp bảo nhưng chỉ là pháp bảo bình thường.
Pháp bảo của pháp bảo văn minh có ba loại.
Loại thứ nhất cũng là bình thường nhất, tức là pháp bảo phổ thông. Loại pháp bảo này môn phái khác cũng biết tế luyện, nhưng so với pháp bảo văn minh thì chênh lệch khá lớn.
Loại thứ hai là phân loại cực kỳ quái dị, xưng là thần hồn phân loại. Loại pháp bảo phân loại này căn bản không đối phó người mà trực tiếp đánh vào thần hồn thiên địa pháp tướng, căn bản không thể phòng ngự, cực kỳ khủng bố. Loại pháp bảo thần hồn này khiến các tu sĩ trung ương thiên triều nghe đến biến sắc.
Loại thứ ba là thôn bảo. Loại pháp bảo thôn bảo càng vô cùng hung tàn, tế luyện ra pháp bảo có năng lực nuốt pháp bảo khác.
Pháp bảo văn minh dựa vào loại thần hồn pháp bảo và thôn bảo pháp bảo tung hoành trên đời, chỉ nghe đã khiến người cực kỳ sợ hãi.
Bây giờ Vương Pháp Đạo danh hiệu Trung Pháp sử dụng là loại thứ hai thần hồn pháp bảo. Pháp bảo của gã có tên là cửu khúc tà xà, có thể công kích thiên địa pháp tướng của người. Pháp bảo, phi kiếm bình thường không thể chặn được cửu khúc tà xà. Cửu khúc tà xà có hai răng nanh sinh tử, cắn một miếng, khó nắm sống chết.