Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Sơn Tiên Môn Chương 1133-1134 : Thất Tình Của Kiếm

Chương trước: Chương 1131-1132 : Khảo Nghiệm Thất Tình



Tô Doanh Tụ, Chúc Thiên Dung, Chúc Liệt Phong tuy là lầAinđzeầAiu tiên cùng Lục Nguyên kề vai chiến đMKấrDvu nhưng đrDvã kết tình nghĩjmNa sâu với hắbbyn, rấnCt muốn giúp hắEn. Nhưng thấHZy ai chi thủy và chế nộ quyết đnCều không hữjmNu dụng, trong phút chốc họ không nghĩN ra cách gì giúp đAiợc Lục Nguyên.

Lục Nguyên sẽ phảlDpi thua bởi thấyXot tình thiếu bảjDy sao?

Không cam lòng! Mình tuyệt đMKối không cam lòng thua vào thấzet tình thiếu bảJGy.

Kiếm Như HảDGvi hết cách thì mình tự làm.

- Ta cầFHn yên lặng chút.

Lục Nguyên nói xong câu đEOó cầVnm hồ lô rượu ra đFHi, đoMi ở khu vực Ẩn Kiếm tông.

Đi dạNo một hồi hắGln dầpYEn thảtAV lỏng hơn, nhìn ngọn núi không xa, Lục Nguyên nhanh chongs trèo lên tới đzeỉEOnh, ngồi trênđXqỉHnh núi cầvGlm hồ lô rượu ừng ực uống rượu. Gió núi mạDGvnh mẽ thổi áo xanh bay phầErFn phật, tóc rối tung.

Lục Nguyên ngồi trên đVỉErFnh núi, nhắNm mắXqt lạDi.

Bên cạHnh có gió.

Và mùi hương nhè nhẹ, là hương hoa.

Bây giờNW trên tinh thầEOn này là mùa xuân.

Từng đFHóa hoa nở rộ.

Lục Nguyên nghe tiếng gó, ngửi hương hoa.

Đột nhiên tinh thầAin rung đNộng.

Lúc ở Kiếm Vong Bia cuối cùng giữglg lạFtji ký ứEc chính là một thanh kiếm, trừ kiếm ra không có gì cảlV. Chính vì đGliều đEó mới sáng lập kiếm ngũ, duy kiếm, mà mình thấoMt tình thiếu bảzey chắmGc liên quan đCWến đFRiều này. Vừa rồi mình nghe tiếng gió, ngửi hương hoa, phảjEi chăng cũng có thểjE nghe tiếng kiếm, nghe thấDy tình cảMKm kiếm đrDvâu?

Có lẽ thấJGt tình của mình không phảVni thấGlt tình mà là thấowwt tình kiếm.

Trong Ẩn Kiếm tông mình có ở trong Thính Kiếm ThấDGvt, bên trong đGjCó nghe đowwến tình cảVnm của kiếm, hỉFH nộ ái ố của kiếm.

Điều mình sắrDvp làm là lạXFhi nghe hỉM nộ ái ố của kiếm.

Lục Nguyên đNứXFhng bật dậy, dùng tốc đowwộ nhanh nhấyXot bay đjDến trước mặt Kiếm Như HảEOi.

HắErFn nói:

- Ta muốn đhXni Thính Kiếm ThấDt.

Thính Kiếm ThấEt là một gian nhà gỗ nho nhỏ, diện tích không lớn.

Lúc đtAVó ba ngườErFi Lục Nguyên, Kiếm Tiềm, Kiếm Tuyệt cùng vào trong Thính Kiếm ThấFtjt, cuối cùng là Lục Nguyên chiến thắnCng có tư cách đEOi Thính Kiếm Thấowwt. Bây giờH Kiếm Tuyệt đjmNã chết dưới tay Kiếm Chi Tử, Lục Nguyên lầpYEn thứFFo hai đmGến Thính Kiếm ThấWt.

Lục Nguyên rút ra Dưỡng Ngô tiên kiếm đEặt ở trước mắNWt, im lặng nghe tiếng kiếm.

Trong hoàn cảVnh yên tĩvNnh, Lục Nguyên dầNn cùng kiếm hợp làm một.

Dưỡng Ngô tiên kiếm đjmNang nói cho Lục Nguyên nhiều chuyện trong quá khứFtj, nhiều chuyện tạEi trung ương thiên triều, trong đmGó trọng đyXoiểNWm là đFtjối mặt Thái A tiên kiếm thì hưng phấhXnn, đyXoánh bạtAVi Thái A tiên kiếm thì Dưỡng Ngô tiên kiếm phấXFhn khởi, khoảMKnh khắwMEc tranh chấGjCp cùng Kiếm Chi TửbảRn tân kiếm cũng cực kỳ hào hứCWng, chẳng qua bây giờl mới nói cho Lục Nguyên nghe thôi.

Lục Nguyên nghe kiếm hỉHZ! Vì đDGvánh bạyXoi Kiếm Chi Tử mà hỉze, trảErFm yêu trừ ma mà hỉH.

Lục Nguyên nghe đVnến kiếm nộ! Vì không thểGlđyXoánh bạGjCi Chiến Cuồng Thiết mà nộ! Vì không thểwHz giết chết ngụy quân tửLăng Thanh Vân mà giận. Có nhân tố cá nhân bên trong nhưng sự thật là vì công lý. Chiến Cuồng Thiết lấFRy mạlng ngườyXoi như cỏ rác, ngườJGi như vậy không chết sẽ tai họa nhữwMEng ngườYJFi khác. Lăng Thanh Vân là một ngụy quân tử, đEOểjmNgã sống chỉlDp có một tác dụng là hạjDi ngườwHzi.

Lục Nguyên nghe đMến kiếm ai! Hiện giờR kiếm đEOạFHo suy sụp như vậy! NgườFRi dùng kiếm ít ỏi, thế giới cảpYEnh ngũ tầFRng đEã có thểErF xưng là cao thủ dùng kiếm số một trung ương thiên triều, đwHzó là bi ai cỡ nào, kiếm đMKau thương thấCWm vào lòng Lục Nguyên.

Không đEOúng, không nghe đlược kiếm sợ! Kiếm củam ình luôn không sợ hãi, vấWn đXFhề là thấwHzt tình thiếu bảglgy cầJGn nghe kiếm sợ. Làm sao đbbyây? Mơ hồ có chấHZn đnCộng từ bên Kiếm Giới truyền đlVến, chỗ đpYEó mình nghe thấwHzy kiếm sợ, dườlVng như là vô tận hùng hồn bày ra trước mắGlt mình. Mình không thấFFoy ngay chính diện mà chỉN thấCWy từng thanh tiên kiếm trong vô tận hơi thở hủy diệt bịE tiêu trừ, cảrDvm giác mình thấCWy một góc này là một góc hủy diệt cuối kỷ nguyên kiếm cổ văn minh, tuy chỉE thấpYEy một góc nhưng có thểl trông thấHy trận chiến ấzey hoang vắYJFng cùng tuyệt vọng, bấlVt khuấjDt.

Mình nghe thấHZy kiếm sợ rồi.

Lục Nguyên nhẹ vuốt kiếm trong tay, lúc này hắXFhn hiểMKu nghe không chỉtAV là kiếm của mình mà là thật nhiều thanh kiếm, nhiều kiếm trong Kiếm Giới mở tâm của chúng cho hắHn nghe.

Lục Nguyên tiếp tục lắErFng nghe, lầoMn này nghe nhiều kiếm thanh, kiếm âm, kiếm tâm.

Lục Nguyên nghe đoMến kiếm ái! Kiếm ái là bảlVo vệ, vô tận thủ hộ, thủ hộ kiếm cầln bảFRo vệ, ngườFRi cầRn bảFHo vệ.

Lục Nguyên nghe kiếm ác. ác ngụy quân tử, ác tiểDGvu nhân thật sự, tứwHzc là kiếm ác. Kiếm thích ngườYJFi ngay thẳng, chính trực, tựa như kiếm thẳng hướng phía trước.

Thấglgt tình đJGến đwHzây đvGlã nghe đCWược lục tính, còn kém tình cuối là dục. TạFtji sao không nghe đpYEược kiếm dục? Kiếm rốt cuộc là cái gì? Lục Nguyên lắhXnng nghe thanh âm kiếm nhưng vẫn không thểCW tìm đtAVến kiếm. Rốt cuộc, một thanh kiếm vô cùng cổ xưa trong Kiếm Giới, Lục Nguyên rốt cuộc tìm thấNWy rồi.

Kiếm dục là tìm đFtjạFFoo càng mạmGnh, kiếm dục là muốn biến mạmGnh hơn bấMt cứFR ai, kiếm dục là muốn dốc hết sứDGvc kháng thiên, đwMEấYJFu thiên không hối hận.

Đây chính là kiếm dục.

ĐấFtju với trờvGli!

Lục Nguyên như là từ trên không trung thấMKy hai chữFRđjEấbbyu thiên khôngr lồ. Hai chữyXo rồng bay phượng múa, có tinh khí thầwMEn mênh mang vô cùng.

Lục Nguyên khá là bình tĩvGlnh, trong Thính Kiếm ThấlDpt nho nhỏ nghe đlDpến kiếm hỉNW, kiếm nộ, kiếm ai, kiếm sợ, kiếm ái, kiếm ác, kiếm dục, thấwMEt tình kiếm đFtjều bịFFo mình biết đGlược, đvGlã hiểVnu cái gì gọi là thấFHt tình kiếm. LầFFon này hiểlVu ra sâu trong linh hồn có loạFFoi cảRm đlDpộng.

Lục Nguyên bình tĩbbynh đHi ra Thính Kiếm ThấJGt, còn chìm đFRắXFhm trong vô tận cảjEm đMộng.

Kiếm Như HảJGi nhìn Lục Nguyên khá là bình tĩlVnh đFFoi ra Thính Kiếm ThấVnt thì cho rằzeng hắwMEn đCWã thấbbyt bạhXni. Kiếm Như HảnCi thật tình không ngờvN mình chuẩRn bịGl sẵXqn sàng ai chi thủy, chế nộ quyết vậy mà không có một chút tác dụng. Bên kia Kiếm Vân trung tổ và Cừu Thanh Sơn thì đMKã tuyệt vọng, họ nhấowwtđGjCịMnh đyXoứDGvng bên Lục Nguyên, nhấwMEt đHZịwMEnh là một phầFHn bịE Kiếm Chi Tử tẩEy trừ sau khi gã biến mạVnh.

Lục Nguyên lạlDpnh nhạjmNt nói:

- Ta muốn trắMKc thấGlt tình của mình, xem nó thế nào.

Kiếm Như HảRi gật đpYEầEOu, dù gì không còn cách nào, cứwHz thửmột lầJGn thôi.

- BắErFt đGjCầnCu trắRc nghiệm thấDGvt tình chi hỉl.

Giống hệt như lầlVn trước, cảXqm giác vui sướng truyền khắDpđtAVầnCu óc Lục Nguyên.

Lát sau dụng cụ báo ra:

- ThấNt tình chi hỉglg, nhấyXot phẩwMEm trung.

QuảErF nhiên số liệu vẫn thấJGp như vậy, không có hữlVu dụng gì cảl.

Lục Nguyên lạXqnh nhạEt nói:

- Khoan đFRã, trắJGc lạVni lầGn nữFtja đjDi.

- Vậy hảXq? Thế thì thử lạVi.

Kiếm Như HảErFi sao cũng đvGlược, dù gì tuyệt vọng rồi.

LầAin thứGl hai bắwMEt đWầpYEu trắvGlc thấjmNt tình chi hỉjmN, nhưng lầNWn này Lục Nguyên đEOổi cách khác, tưởng tượng mình là một thanh kiếm, nghe kiếm hỉlDp. DườlDpng như trong chớp mắGlt Lục Nguyên cảjEm giác vô tận vui sướng truyền đvNến, đvGlây là vì trảtAVm yêu trừ mà ma hỉGl, kiếm cũng vì thế mà vui.

- ThấHt tình chi hỉYJF, cửu phẩwHzm thượng.

Cái gì! Thấowwt tình chi hỉjmN vừa rồi vẫn chỉXFh là nhấvGlt phẩzem trung, sao chớp mắGjCt đFFoã là cửu phẩGm thượng?

Đối với trùng kích tầNWng tạGlo vật cảowwnh thì nhấjEt phẩXqm tủng là gầYJFn kém nhấglgt, nhấlt phẩDGvm hạE là cực kém, cửu phẩNm thượng là tốt nhấjEt. Nghe nói cửu phẩEm thượng thậm chí không cầFHn dùng cái gì nguyên thạNWch, chỉD cầmGn tốn thờmGi gian nhiều chút là có thểyXo kéo đDGvến tạnCo vật cảvGlnh. Nhưng mà, ngườbbyi cửu phẩlVm thượng cực kỳ hiếm hoi, rấFFot thưa thớt.

Mới rồi Lục Nguyên chỉJG là nhấMKt phẩDm trung, sao chớp mắjmNt đFtjã là cửu phẩErFm thượng chứR?

Cái này sao làm đzeược vậy?

Kiếm Như Hảqi trợn to mắNCt, con ngươi co rút. Kiếm Vân trung tổ và Cừu Thanh Sơn vốn tuyệt vọng, nghe tin tứWuec này bấCt giác ngẩIng đZxfầFsDu. Một bên Cơ Thiên Vũ, Tô Doanh Tụ và Chúc Thiên Dung, Chúc Liệt Phong cùng ngẩyng lên, họ không thểGItin đbvjiều mình nghe đZxfược.

- Chúng ta có nghe lầqm hay không vậy?

- Chắyc là không đjDâu?

- Vậy thật sự là cửu phẩNtHm thượng?

- Sao có thểjn là cửu phẩjrFm thượng đauược chứusn?

- Cái này quá khoa trương đui?

- NhấXYt phẩjDm trung sao tự dưng biến thành cửu phẩNtHm thượng đnMược, có phảvAui là dụng cụ trắCc nghiệm ra sai lầsCXm?

Kiếm Như HảsCXi cũng tưởng dụng cụ trắyjQc nghiệm trục trặc lên lập tứfjBc làm lạsCXi, kết quảNC lầDjan này giống như lầqn trước, thấYt tình chi hỉBV, cửu phẩvm thượng, là tư chấvt dễ dàng trùng kích thế giới cảXYnh ngũ tầtang tạusno vật cảUNynh, thế này là sao?

Kiếm Như HảZxfi hỏi:

- Điều này sao có thểXYđuược? Ngươi làm sao làm đqược? Ai chi thủy và chế nộ quyết của ta đtZUều chịjDu thua mà?

Lục Nguyên cảXYm thấsCXy không có gì cầCn che giấjKu, thế nên nói:

- Mới rồi ta đusni Thính Kiếm Thấsvt nghe tiếng kiếm, nghe tình cảuFm kiếm, nghe đsvến kiếm hỉu, thế là dùng kiếm hỉC thay thếhỉM của ta. Lúc ta ở Kiếm Vong Bia phát hiện sâu trong ký ứsvc của ta là một thanh kiếm chứnM không phảjrFi ký ứusnc nào khác.

Kiếm!

Kiếm!

Kiếm!

Kiếm Như HảvAui, Kiếm Vân trung tổ, Cừu Thanh Sơn, Cơ Thiên Vũ, Tô Doanh Tụ và Chúc Thiên Dung, Chúc Liệt Phong đZxfều há hốc mồm. Thế này cũng đtaược? Mà còn đusni trơn tru nữbvja. BảxOWn chấqt của Lục Nguyên quá lạxOW lùng, hoàn toàn khác với ngườFsDi thườtang, Lục Nguyên rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy trờnMi!

Kiếm Như HảyjQi lập tứeAc trắQwc nghiệm lục tình kế tiếp, muốn xem nộ, ai, sợ, ái, ác, dục của Lục Nguyên.

- BắjDt đUNyầAGCu trắyytc nghiệm thấDQt tình chi nộ.

Dụng cụ trắDQc tình lập tứCc đrxcưa vào cảNtHm xúc giận dữNtH, Lục Nguyên lầsCXn thứGJ hai thay thế kiếm tình.

Bây giờNC Lục Nguyên đAGCã phát hiện mình có chút kỳ lạDja, lúc ở trườjDng sinh kỳ ngưng luyện tam hồn đYó là ba thanh kiếm, ở Kiếm Vong Bia cuối cùng nhớ là một thanh kiếm, bên giờFsDcàng quái, thấWuet tình của mình không đBVược nhưng thay thấxOWt tình kiếm, nghe tiếng kiếm, cảnMm tình kiếm thì đFsDược hết.

ĐờZxfi ngườrxci sao mà lạAGC lùng.

Lục Nguyên bấKt giác nhớ đMến Yến Thương Thiên đvã nói, sựxuấqt hiện của hắODGn là ngoài ý muốn, thật sự ngoài ý muốn.

Mình rốt cuộc là thứODG gì vậy?

Thôi, mặc kệ nó.

Lục Nguyên ực một ngụm rượu.

Nhân sinh tùy duyên, hiện tạvi bỏ mặc nó đGIi, kệ cho cơn sóng nhấyjQp nhô.

Rấsvt nhanh, kết quảuF thấjt tình chi nộ đjrFã ra.

- ThấGIt tình chi nộ, cửu phẩyytm thượng.

LạXYi là cửu phẩum thượng, cửu phẩIm thượng có đtaẳng cấqp cao nhấQwt trong thấMt tình, bây giờZxf Lục Nguyên lạbvji là cửu phẩCym thượng, thật khiến ngườfjBi chịQwu không nổi. Đám Kiếm Như HảjrFi, Kiếm Vân trung tổ, Cừu Thanh Sơn đeAều trợn tròn mắxqt. Họ không thểAGC tưởng tượng Lục Nguyên một hơi làm liều mà lạeAi khiến thấWuet tình không ngừng tăng cao, thật sự quá khó tin.

Cửu phẩKm thượng nha! Đây chính là cửu phẩWuem thượng!

Kiếm Như Độn ở một bên luôn biết mình trài trí bình thườcjng, cũng biết chênh lệch với thiên tài rấnMt lớn nên không chịODGu đeAảK kích gì, gã vô cùng bình thảHPn. Nhưng mấtZUy ngườvAui khác, ví dụ Cừu Thanh Sơn, Kiếm Vân trung tổ, Kiếm Vân trung tổ, Tô Doanh Tụ, đKừng nhìn nhữCng ngườrxci này so sánh với Lục Nguyên không xuấAGCt sắeAc nhưng lúc họ còn trẻ mỗi ngườUNyi đqều là thiên tài trong môn phái, nếu không thì họ đrbrã chẳng tăng lên đeAến cảYnh giới thế này.

Nhưng nhữaung thiên tài năm đCó bây giờta mới biết so với đyjQẳng cấnMp cỡ Lục Nguyên, Kiếm Chi Tử thì chênh lệch lớn cỡ nào.

Tổ cha nó, không so thì thôi, so sánh rồi thật là ngườFsDi so với ngườcji tứsvc chết ngườnMi.

Bây giờXY hai trắODGc nghiệm thấut tình đnMều là chí cao vô thượng cửu phẩUNym thượng.

- BắyjQt đZxfầODGu trắODGc nghiệm thấyt tình chi ai.

CảHPm xúc đODGâu thương đWueưa vào đDQầyjQu Lục Nguyên, hắUNyn nghe thấjny kiếm ai. Đúng vậy, kiếm đuFang đyytau thương, vì sao ngày nay ngườji dùng kiếm ít như vậy, vì kiếm đjDạyjQo suy sụp màđrbrau thương. Lục Nguyên cảsCXm giác giờY phút này mình như biến thành một thanh kiếm.

- ThấMt tình chi ai, cửu phẩKm thượng.

Bình thườGIng thì một cửu phẩuFm thượng đMã rấcjt ghê gớm rồi, kết quảusn Lục Nguyên làm tới ba cửu phẩCym thượng.

- BắtZUt đNtHầIu trắtZUc nghiệm thấtZUt tình chi sợ.

ThấWuet tình chi sợ, là cảInh tượng mà chính Lục Nguyên cũng hơi mong chờWue, có thểcj thấxOWy kiếm sợ, thấYy cuối kỷ nguyên trước kiếm đODGạyjQo vỡ vụn. Lục Nguyên không mong nhìn cảeAnh tượng này, chẳng qua bảxOWn năng muốn nhìn đyấyu thiên.

Muốn xem cuối kỷ nguyên trước rốt cuộc xảjy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là thứtZUđauáng sợ gì sinh ra hiệu quảQw tuyệt sát như vậy với kiếm đuFạMo.

Lục Nguyên là ngườNCi dùng kiếm, hơn nữrbra quyết đMịeAnh trùng kích văn minh cảvnh, hồi phục kiếm đjạrxco, đQwương nhiên muốn biết cuối kỷ nguyên xảDjay ra chuyện gì, có lẽ đrbrến lúc đtZUó sẽ có cách ứCyng đyjQối chuyện này.

Nhưng tiếc rằGIng lầbvjn này Lục Nguyên chỉq thấQwy một góc, mé bên thôi. Nhưng vẻn vẹn một góc mé bên cũng có thểyjQ thấqy cuối kỷ nguyên trước vô số kiếm tu như mưa rơi chết đbvji, dườNtHng như có lực lượng hủy diệt kỷ nguyên tràn ngập, đjDang tiêu diệt.

Tuy là lầjDn thứHP hai nhìn thấNCy tình hình này Lục Nguyên vẫn không tránh khỏi kinh thán, đCyúng là loạtZUi lực lượng mạunh mẽ không thểK tảUNy.

- Thấrbrt tình chi sợ, cửu phẩusnm thượng.

- Bắusnt đxOWầnMu trắjrFc nghiệm thấNtHt tình chi ái.

Sau sợ là ái, kiếm ái là kiên đAGCịjDnh thủ hộ. Vì thủ hộ nên cườjKng đNCạxqi, vì thủ hộ nên kiên đtaịunh đFsDối với kiếm ái thủ hộ, Lục Nguyên cảeAm xúc khắtZUc sâu. Thật ra hắYn biến cườFsDng cũng là có chứGJa tính chấjnt bảfjBo vệ bên trong, vì muốn bảNCo vệ một vài thứau nên mới phảGJi biến vô cùng mạjnnh.

- ThấtZUt tình chi ái, cửu phẩcjm thượng.

- BắIt đqầCu trắNtHc nghiệm thấKt tình chi ác.

Khi nhận trắFsDc nghiệm thấWuet tình chi ác thì Lục Nguyên phát hiện tư duy của mình lệch đfjBi, dườung như nghĩNtH tới rượu, thếlà kiếm tâm chuyểxqn đvổi. Tâm ngườuFi tứtac là tâm kiếm, tình cảFsDm của ngườusni là tình kiếm.

- Thấyt tình chi ác, cửu phẩjDm thượng.

- BắQwt đtZUầGIu trắsvc nghiệm thấCt tình chi dục.

Rốt cuộc đvAuến thấuFt tình cuối, dục. Sáu cái trước Lục NguyênđIều là cửu phẩjm thượng, tình cảGIm quá cao gầDQn như không thểq cao hơn đCược nữWuea, giờCy bắvAut đfjBầxqu trắbvjc nghiệm chính là thấGIt tình chi dục. Lục Nguyên có thểxOW hoàn thành tình thứq bảWuey thấjKt tình chi dục hay không? Mọi ngườtZUi đNCều chờGI mong.

ThờsCXi gian dườqng như trôi qua rấQwt chậm.

- Thấusnt tình chi dục, cửu phẩMm thượng.

LạHPi là một cửu phẩGJm thượng, thấFsDt tình đqều là cửu phẩnMm thượng.

...........

Đây thật là một kỳ tích!

Kiếm Như HảjrFi, Cừu Thanh Sơn, Kiếm Vân trung tổ, Cơ Thiên Vũ, Tô Doanh Tụ và Chúc Thiên Dung, Chúc Liệt Phong đeAều trợn mắDQt há hốc mồm. Bọn họ là tứK phẩcjm, ngũ phẩCm thấDQt tình, vốn Lục Nguyên là thấvt tình thiếu bảHPy chỉQw có nhấyjQt phẩuFm hạxq, nhấfjBt phẩjKm trung, ngay cảZxf một cửu phẩNCm thượng cũng không có. Kết quảeA bây giờvAu Lục Nguyên liền một mạjnch bảsCXy cửu phẩum thượng, đFsDây là kỳ tích kinh ngườWuei cỡ nào!

Thật ra ở cửa trùng kích tạBVo vật cảBVnh này rấusnt nhiều ngườtZUi dùng đvAuủ cách tăng thấCt tình. Ví dụ tấcjt cảuF Khí Vận Thấaut TửđjKều làm vậy, nếu không cầjDn như thế thì mấusny thứyjQ như ai chi thủy, chế nộ quyết đvAuều sẽ không sinh ra. Dù là ngườuFi như Khí Vận ThấjKt Tử thì tối đBVa chỉNC tăng lên bát phẩum mà thôi,đNCâu có thăng tới cửu phẩNCm.

Thế mà bây giờbvj Lục Nguyên là cửu phẩxqm thượng.

Cơ Thiên Vũ vỗ mặt mình, nói:

- Không phảNtHi ta mơ chứDja?

Chúc Liệt Phong lầym bầbvjm:

- GiờsCX lão tửđKã hiểIu chênh lệch giữrbra thiên tài và đuFẳng cấxqp khí vận bát tử, sao mà so đAGCây trờUNyi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1135-1136 : Thất Tình Thập Phẩm

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mặc Sinh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 30



Sau Tất Cả

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 16


Làm Mẹ Khi 16

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24


Cổ Tích,Hoá Ra Là Như Thế

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 7