41 Hơn 2h một chút thì 3 người đã yên vị tại chỗ ngồi trên xe, cũng giống như lúc đi tôi ngồi ngay bên cạnh em nhưng chắc có phần không được tự nhiên lắm vì sự có mặt của chị họ em ở dãy ghế bên cạnh, không phải là tôi khó chịu gì về việc này mà là cảm thấy lời nói của mình sẽ phải xem xét trước khi nói ra, không được trêu đùa tự nhiên như lúc đi.
42 Tôi vừa đi vừa nhẩm tính ngày, vậy là từ khi chính thức trở thành người yêu của nhau đến giờ, hai đứa đã trải qua tầm khoảng 130 ngày gì đó rồi, cũng chả được gọi là nhiều nhưng nhớ lại thì cũng thấy bồi hồi xao xuyến, với bao kỉ niệm buồn vui.
43 Tin nhắn cuối cùng vừa nhận cách đây 15’, vậy là em đã chạy sang nhà tôi báo ngay sau đó. - Thế em định thế nào ? ……tôi đưa điện thoại lại cho em rồi quay sang hỏi.
44 Suốt buổi chiều thứ 5 được nghỉ, tôi đi lùng sục hỏi han khắp nơi về một đôi nhẫn, món quà mà tôi định sẽ bù cho em vào tuần sau, nhưng là một đôi nhẫn bằng bạc.
45 Mặc dù trải qua những chuyện vừa rồi, nhưng tôi lại tự cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có em ở bên. Anh muốn nói với em nhiều lời nữa, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu và sẽ kết thúc ở chỗ nào, bởi vì bây giờ anh đang được ở cạnh em, được nghe những lời nói dịu dàng, ấm áp từ em.
46 - Thế này cứ như là trả nợ ấy, anh vừa tặng em xong, hôm sau em đã tặng lại cho anh cái khác. - Không sao mà anh, hi, anh nhớ giữ nó cẩn thận nhé, lần này mà mất thì em không chơi với anh nữa đâu.
47 Tôi để em ở lại rồi ra về, lòng hơi băn khoăn một chút, nhưng cũng chả biết làm thế nào vì tôi đã đi ra ngoài cả ngày rồi, bây giờ mà không về thì không biết ăn nói sao với bố mẹ nữa.
48 Tôi nằm ngủ li bì, đến khi tỉnh dậy thì đã gần 10h rồi. Điều đầu tiên tôi làm là bật dậy tìm chiếc điện thoại. - Em đang trên đường đi này, anh ngủ ngon nhé.
49 Gió mát vẫn thổi từng đợt, bầu trời u ám đầy mây đen, đúng kiểu thời tiết mà tôi vẫn thường thích, nhưng lúc này vô hình chung nó lại phụ họa vào làm nỗi buồn của tôi càng tăng thêm.
50 Những ngày này trôi qua thật tẻ nhạt và dường như bất tận, ban ngày tôi tìm cách khỏa lấp nỗi buồn của mình bằng cách đi chơi đây đó, không thì lại ngắm nhìn phố phường rồi thì lại lao vào các quán điện tử ngồi chơi game.
51 Một cơn gió lạnh tràn tới,bầu trời đen kịt và nặng trĩu, chuẩn bị trút xuống những hạt mưa rào của mùa hè. Lá cây và bụi bị cuốn văng ra khắp nơi, khung cảnh xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, một cơn giông lớn chuẩn bị ập đến.
52 “Anh và em bây giờ không được ở bên cạnh nhau, nhưng chắc chắn là anh sẽ không bao giờ quên em đâu Lan ạ. Trong thâm tâm của anh thì hình ảnh về người con gái đáng yêu vẫn luôn hiện rõ trong từng khoảnh khắc mỗi khi anh nghĩ về em.