21 Ngồi trong lớp học mà hồn vía Thiên Nghi không đặt tại đó, cả Hồng Ngân vô tư cũng lên tiếng. "Nghi, tối qua khóc hả? ""Gì mà khóc, tại ngủ không được nên mắt mới vậy đó.
22 Trong cuộc sống có những lúc chúng ta bị nhầm lẫn tình cảm, để rồi làm người mình yêu thương vì mình mà đau lòng. Con người luôn nhìn về một phía mà quên đi bên cạnh mình luôn có một hạnh phúc chờ đợi sẵn.
23 ******Trong phút chốc, anh nắm lấy tay Thiên Nghi, tay cô đang lạnh cóng giờ thì được sưởi ấm. "Tay bạn sao lạnh thế?"Đã định rút nhanh tay mình lại, nhưng không kịp rồi, trái tim thắng lí trí, cô chỉ đành xem như bình thường để che đi cảm xúc nơi lồng ngực: "Trời tối thì phải lạnh thôi.
24 Bước sang tuần thứ ba của năm học, Thiên Nghi và Hải Băng không gặp nhau cũng gần hai tháng rồi. Sáng nay, nắng rất sớm, chỉ vừa sáu giờ mà tia nắng ban mai đã lẻn vào cánh đồng hoa của Thiên Nghi – hoa bồ công anh trắng tinh khôi.
25 Hai ngày sau, khi đi thành phố T về, Ngọc Diệp bước xuống máy bay cùng đám bạn, tay kéo vali. "Lưu tiểu thư. . . ""Anh. . . . " Ngọc Diệp ngây người nhìn anh chàng đứng trước mặt mình, anh có vẻ không hài lòng.
26 "Kỳ Dương, anh từng yêu ai chưa?""Chưa. ""Sao vậy?" Tiểu Quỳnh cùng Kỳ Dương, hai người đi dạo trong công viên, chiều nào cô cũng thích chạy bộ, Kỳ Dương thấy vậy nên mỗi lần học xong lại sang nhà cô rồi cùng ra công viên chạy cùng ai kia.
27 Ra chưa đến cửa, Thiên Nghi mang giày vội vã, tay cầm bánh mì, mang ba lô, buộc dây giày, trông dáng vẻ quá ư tồi tệ. Sau đó còn biết làm gì hơn ngoài việc phóng như bay đến trường, chẳng còn thời gian đâu mà tận hưởng buổi sáng nữa, mọi thứ bị phá hủy bởi giấc ngủ lố đà… Vừa vụt xe vào cổng trường, bác bảo vệ vừa đóng kín cổng, nhém tí nữa sinh linh nhỏ bé này đã bị bỏ rơi ở ngoài rồi, vào lớp cô ngồi cạnh Hồng Ngân, mắt thì ngờ ngệch vì giấc ngủ chưa tan biến, Hồng Ngân nhìn con mắt to tròn của Thiên Nghi rồi liên tiếng.
28 "Kệ tao!" Hoàng Khang gạt tay Tuấn Nguyên ra, bỏ bàn tay bị thương vào túi quần xem như không có chuyện gì xảy ra, rồi lại tiếp tục nhìn về nơi nào đó xa xăm.
29 Ánh mắt cô lúc này muốn nói với anh điều đó, còn miệng thì vẫn bím chặt vào nhau chẳng chịu hở răng. "Sao không nói? Tìm tôi làm gì? Hả Nghi thiên tài?""Tôi.
30 Hải Băng thẩn thờ đi dọc theo hành lang, đã rất lâu không tâm sự với Thiên Nghi, đã rất lâu không cùng Nhật Hoàng tận hưởng những giai điệu nhẹ nhàng của âm nhạc, hai người họ có chung niềm đam mê về thanh luật, bởi thế, đó không những là duyên phận mà còn là định mệnh của cả hai.
31 Vào lớp Lam Linh cũng tỏ ra vẻ bình thường, chứng tỏ để mọi người biết cô không thể gụt ngã, không ai có quyền đánh gụt Trần Lam Linh, Tuấn Nguyên quan tâm Lam Linh, anh ngồi bên cạnh cứ nhìn qua cô: "Hôm qua bạn ổn không?""Ổn, cảm ơn bạn.
32 Đầu óc Thiên Nghi bấn lên, hai chân muốn lên tiếng rằng phải chạy nhanh khỏi nơi này, cô nói gấp: "Hải Băng, Nhật Hoàng! Tôi về lớp. " Bây giờ không còn cách nào tốt hơn việc bỏ chạy, chưa để Hải Băng trả lời thì Thiên Nghi đã chạy mất, Hoàng Khang không hiểu gì, anh nhìn theo rồi cũng chạy đến.
33 Tiểu Quỳnh có thói quen thức sớm ngủ sớm, và ngủ trưa rất lâu. Gần như toàn bộ thời gian đều dành trọn vẹn cho việc ngủ, ngoại trừ giờ học, giờ đi gặp nhóm Ngũ Long Công Chúa ra thì cô vô cùng trân trọng từng giây từng phút để ngủ.
34 Sau khi Thiên Nghi đi, trong lòng Hoàng Khang mới cảm thấy nhức nhói, tại sao mình lại chơi trò này, cần gì đem tình yêu ra thách thức cô ấy. Anh bỗng dưng hối hận và anh đã quyết định dừng lại.
35 Thiên Nghi vào lớp vừa bỏ tập xuống đã thấy Hồng Ngân sáp vào mình. "Nè Nghi. . . thằng Khang á. . . nó. . ""Nghi đã nói đừng nhắc đến tên đó mà. ""Nhưng mà hôm nay.
36 ****Hai người đi ngang cánh đồng hoa bồ công anh, hoa bay loạn xạ. Lần đầu trong đời Hoàng Khang thấy được loài hoa đẹp như thế, hoa bồ công anh, anh đã nhìn rất nhiều trên phim ảnh, tạp chí, nhưng đây là lần đầu anh biết nó đẹp.
37 Khoảng nửa tiếng sau, khi anh bước lên, Thiên Nghi vờ nhắm mắt, anh ngồi lên giường cô, cô đang cảm nhận rất rõ hơi ấm từ người anh phát ra. Còn anh, dạo mắt xung quanh phòng một lượt nữa, rồi nhìn vào gương mặt trẻ con ấy.
38 Vừa sáng…Trong khi Nun còn ngủ nướng thì Thiên Nghi phải chuẩn bị đi học. Nấu xong bữa sáng, nhìn đống chén dĩa là cô lại nhớ đến một người, tự mình cười tủm tỉm trong niềm vui.
39 "Linh à. . . ""Sao?" Khó khăn lắm mới đuổi kịp Lam Linh, giờ đến tận nhà cô ấy. Thiên Nghi nhanh bước xuống xe: "Cho Nghi vào nhà tí được không?""Cũng được.
40 Nhật Hoàng vẫn đèo Hải Băng trên chiếc xe đạp tình yêu ấy, đến trước nhà cô, anh lấy ra một gói quà không lớn lắm, nhưng trông nhỏ nhắn vô cùng xinh xắn.